Tỉnh ngộ
Thế giới sẵn đã là thế giới
còn ta đang tìm kiếm chính mình.
Như thể đã phát âm sai
ta cứ nhắc đi nhắc lại tên mình,
mỗi âm tiết là một lát bê tông
ta tự trói chân để được thân yên ổn.
Xưa kia có những câu chuyện,
người cậu thăng lên đám mây ti,
và người cô chẳng bao giờ lộ diện nữa,
ta từng mơ về con đường dài nhỏ hẹp,
độ chuẩn mực của một bông tuyết rơi,
khúc rẽ lạc luôn dẫn ta đến hướng.
Cuối cùng ta đi xa hơn bụi rậm
đến những đài phát sóng không mã hóa, nghĩ đến
những điều tao nhã, tuyển phe chính trị
và dùng quỹ heo nâng chức danh, ánh sáng trong nụ cười nàng
hoặc cái lần ngay giữa buổi phỏng vấn
nàng nghiêng sang và chạm tay chàng.
Revelation
The world was already the world
and we were looking for ourselves.
Like something mispronounced
we kept repeating our names,
each syllable a slice of concrete
we tied to our feet for security.
In those days, there were stories,
an uncle ascending into cirrus,
an aunt who never surfaced again,
we dreamt of the long narrow road,
the precision of a snowflake falling,
the wrong turn that always got us there.
In the end we went out beyond the scrub,
to the free-to-air stations, thinking about
sophisticated things, branch stacking
and pork-barrelling, the light in her smile
or the time in the middle of an interview
she reached out and touched his hand.
.