Nàng đang đi lang thang trong một cõi.
Nàng đang ở trong một căn nhà không phải là của nàng.
Căn nhà trống trơn. Một chiếc ghế không rõ màu sắc, hình dáng, chất liệu, chân ghế hồ như không chạm đất, đặt chính giữa căn phòng.
Nàng thấy mình ngồi trên đó. Tay cầm một cuốn sách. Cánh tay và bàn tay nàng trong suốt.
Trước mặt nàng, một khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, một khoảng trăng trắng, mờ mờ, chuyển động dập dờn như sóng, nhưng không phải là sóng. Nàng không nghe thấy một chút xíu nào dấu hiệu của âm thanh tiếng sóng.
Một vài nốt nhạc dáng vẻ thanh thoát, êm dịu và u buồn trôi lướt qua trước mặt nàng. Bất giác, nàng đưa tay chạm vào. Một nốt nhạc lõm xuống, tựa như ảo giác về sự méo mó của một hình ảnh phản chiếu khi chạm vào bề mặt đang căng của nước. Những nốt nhạc mang một vẻ mặt u buồn bồng bềnh trôi đi, thản nhiên và vô tự lự. Nàng nhìn rõ những sóng âm thanh mỏng mảnh, khi đứt quãng, khi dài miên man như một sợi mây mỏng trên bầu trời.
Cuốn sách nàng cầm trên tay, mở ra, bất động. Một khoảng trắng xóa dưới mắt nàng. Từ trong đôi mắt nàng, những dòng chữ thoát ra, ngập ngừng đậu trên khoảng trắng, có lúc e ấp như cánh chuồn chuồn mới, lúc lại nhảy nhót điên rồ. Nàng cố căng mắt ra nhìn. Chẳng chữ nào vào với chữ nào. Nhưng nàng cảm thấy rõ ràng, chúng đang nói điều gì.
Nàng đang ở đâu?
Nàng thấy như mình đang ngồi trên một con thuyền hơn là đang ngồi trên mặt đất, cụ thể là một chiếc ghế. Nàng thấy mình đang ở trong một nơi không đầu không cuối hơn là trong một căn nhà nhìn ra một khung cửa sổ phẳng dẹt và hữu hạn.
Những con chữ lơ lửng trước mắt nàng, đầy sung sướng và khoái lạc. Một niềm hoan hỉ lạ kì nàng chưa từng thấy.
Lẽ ra, chiều nay, nàng có một cuộc hẹn quan trọng, hoặc giả, nàng nghĩ nó quan trọng.
Nhưng hình như lại không phải như thế. Một cái gì đó cứ trôi vuột đi, ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nàng biết rằng hễ nàng lên kế hoạch là mọi sự lại tan tành và chẳng đâu vào với đâu. Dẫu vậy, nàng vẫn thích lên những kế hoạch thật hoàn hảo và mạch lạc.
Lẽ ra, giờ này, nàng đã có mặt ở một góc một quán cà phê quen thuộc. Chọn ngồi trên một chiếc bàn cao bằng gỗ, nâu, rắn và chắc hay ngồi bệt dưới thảm, trên một đệm cói cũ kĩ, duỗi thẳng chân hoặc co chân lại, tùy theo tâm trạng và cảm hứng; chiếc bàn đặt cạnh một khung cửa sổ nhìn ra đường- nếu hôm nào quán đã quá đông khách và không còn sót một chiếc bàn nào gần cửa sổ, nàng sẽ cảm thấy bực bội và khó chịu vô cùng- thường thì lúc nào cũng sẵn có; nàng sẽ lẳng lặng đi vào cái đích đã nhắm, điềm nhiên ngồi xuống ghế, chờ một người phục vụ quen đến, không phải để hỏi nàng dùng đồ uống gì, mà chỉ để xác nhận lại rằng nàng uống nâu đá hay nâu nóng, tùy vào thời tiết ngày hôm đó; thường thì nàng đến sớm hơn, nếu có hẹn, nàng sẽ có một chút thời gian để có thể nhẩn nha nhìn bâng quơ ra đường phố với cái đầu hơi nghếch lên và đôi mắt vờ như không chủ đích; nếu nàng ra quán một mình, thì nàng cũng sẽ mở chiếc laptop quen thuộc ra và làm một việc tương tự, đầu nghếch lên và mắt nhìn ngáo ngơ mọi thứ, vờ như không chủ đích, quả thật nàng biết nàng chẳng hề nhìn gì lúc đó, chỉ có những thứ bùng nhùng trong nàng đang nhảy nhót. Thảng hoặc, nàng tập trung nhìn đến nỗi, một tiếng cạch ghế ở một bàn đằng sau, hay một tiếng va mũi giầy của một quý ông nào đó vào chân bàn cũng khiến nàng giật thót mình.
Nàng nhận ra, hình như, thiếu một cái gì đó, tại nơi xa lạ này, ngay thời khắc này. Nàng dùng mũi giầy của mình, tự đá vào chân ghế. Chẳng có tiếng cạch nào phát ra cả. Nàng đá thêm cái nữa, thật mạnh, nàng đá liên hồi, vài cú nữa. Tuyệt không một âm thanh nào phát ra. Đôi giầy nàng cũng trong suốt nữa.
Bấy giờ, nàng mới nhận ra, quanh nàng, chẳng hề có một chút dấu hiệu nào của âm thanh. Biến mất tất cả, những âm thanh nàng quen thuộc. Tĩnh lặng. Yên lặng. Im lặng. Nàng chẳng biết dùng từ nào để diễn tả cảm giác của mình về sự không tồn tại của âm thanh ở chốn này.
Nàng mở miệng nói một điều gì đó, và nàng thấy rõ rằng nàng đang nói rất to, miệng nàng mở rộng, nhưng rõ ràng là nàng không thể nghe thấy giọng nói của chính mình. Nàng thử hét lên, cổ họng nàng rõ ràng căng lên. Cũng không nghe thấy gì cả. Câm lặng.
Giờ thì ngay cả giọng nói của mình nàng cũng không nghe thấy. Hoặc giả là nàng đã mở miệng, nhưng cũng không tồn tại, cái thanh âm cất lên từ cổ họng nàng, chẳng có gì phát ra từ đó cả.
Bất chợt, nàng nhìn sang trái, nàng nhìn sang phải, nàng nhìn xuống, nàng nhìn lên, nàng nhớ ra từ nãy giờ mình chưa nhìn xung quanh. Nàng đang nhìn.
Nàng nhìn thấy rất rõ nhiều hình hài trong suốt như mình đang tách khỏi phần cơ thể vật chất này của nàng, thoát ra, bay lơ lửng và hoan hỉ, tựa như những con chữ trên trang sách nàng cầm trên tay. Vô số và vô số. Có những hình hài lập tức vỡ vụn. Từng mảnh nhỏ trong suốt như bong bóng xà phòng, mỏng tang như tàn giấy bay lửng lơ, xung quanh nàng. Nàng đưa tay hứng lấy. Chúng không chạm tay nàng. Chúng vẫn lửng lơ. Rồi tất cả biến mất.
Nàng nhìn xuống cơ thể mình. Ngay cả phần thể xác của nàng giờ cũng đang tan biến. Đường viền phân định phần vật chất của cơ thể nàng với không gian, với chiếc ghế, với khung cửa sổ, cũng mờ nhòa đi, và tan loãng.
Nàng giơ tay chới với, trước khi cũng vỡ vụn như những bong bóng xà phòng.
Chỉ còn lại một thứ cảm giác mạnh mẽ, độc lập, ngự trị, lơ lửng giễu nhại tất cả. Cảm giác về sự vụn vỡ và hư ảo.
Còn lại một sự thinh lặng, một khoảng thăm thẳm của hư vô. Tất cả chỉ là một và một. Vô biên của Thinh lặng và Hư vô.
Còn lại nỗi hoang dại và niềm hoan hỉ, trong thế giới mông lung của những nốt nhạc vô thanh và khoảng thinh không trắng xóa giữa những con chữ níu giữ nàng vào cùng với cuộc tồn tại mong manh và bất định của nơi này.
12. 2009- 8. 2011
bài đã đăng của Tuệ Anh
- Cuộc ngao du của chàng Dyông Dư - 23.04.2012
- Vũ hội của những cô nàng - 13.04.2012
- Những buổi chiều không đáy - 09.02.2012
- Trong bóng tối căn phòng - 02.02.2012
1 Comment To "Sự hư ảo của không gian"
#1 Comment By Nhất Ngang On 08/10/2012 @ 7:33 am
Một tác phẩm phô trương vốn ngôn ngữ phong phú của tác giả hơn là đưa đẩy cảm xúc của người đọc. Có thể bạn viết thật hay và sâu sắc, nhưng để cuốn hút tôi thì chưa thật nhiều.