có ở xó xỉnh nào
em cũng không thể giấu được
nụ cười đã từng đánh rơi vào cốc nước
ngày ta mời nhau vội vã ở ven đường
khiến con ong ruồi
giữa mùa mật đã sa chân
dấu bên trong chiếc áo màu đen xám
những mẩu vụn
bụi
nhạt
là em
nguyên vẹn như một tờ bạc mới
còn thơm mùi mực in
mẹ cho từ đầu ngày nguyên đán
giấu điều gì phía sau tóc xanh
con đường
tháng tư
và em đầy nắng
câu thơ nhiều lần bất lực
trước một niềm mặc tín long lanh
đừng hỏi tôi đã tìm ra điều gì
cứ giữ lấy điều em muốn giấu
như tháng tư
giấu màu hồng trong hoa gạo
nỗi buồn rơi
khuôn mặt giả đồng hình
khoác thêm áo
mang giày
đội nón
vội lên em đi về phía sóng
thả chiếc bóng xuống ghềnh
cho triều nhược chiêm bao
thả chiếc bóng xuống ghềnh
cho muôn đời ngư phủ
ngơ ngác buông chài chờ bắt những trăng sao
.