*Gửi Lê Vĩnh Tài, Đinh Thị Như Thúy
Hồ Lak mênh mông nước,
những vú đồi căng mộng dưới trời xanh
Bầy voi thong thả dạo chơi
trong những cánh rừng rậm rạp
Mùa nầy
hoa cà phê nở trắng
bạt ngàn reo vui với gió
Những tia nắng chọc thủng biển sương mù,
cánh tay cây mốc meo da loài thú vẫy chào
Còn đây giấc mơ
đầy chất lân tinh cháy bỏng
Không ai loan báo cho bạn mặt trời mất tích
Không ai dạy bạn cách sống trong thời đại hỗn mang
Ở Daklak,
tọa lạc trên nóc nhà Đông dương
Tự nhủ thầm đất nước mình
chơ vơ giữa biển rộng, không gian bao la kia!
Mặc xác những lão tù trưởng Ê Đê, M’ Nông
nằm ngủ mê trong đầm lầy bản làng
Mụ mẫm với lễ hội cồng chiêng,
kể khan say khướt bên ché rượu cần sủi bọt
Mặc xác bọn lãnh tụ giả danh báo tin dữ,
bụi bauxit mù trời
Bọn trẻ dong xe xuống phố,
lâu lâu ngước nhìn lên khói lam u ẩn chiều tà
Tiếc rẻ chắc lưỡi
từng bầy kiến chữ bò trên trang giấy rách,
cố hình dung về đêm trăng bên suối,
tiếng chim hót, mễnh gọi đàn
Ở Daklak, ngủ trên những tầng mây thấp
Rồi có lúc bạn ngồi cô đơn ngồi trên đồi cao
nhớ tới từng mùa hoa dã quì vàng tỏa sáng giấc ngủ
và những linh hồn người thân đi xa.
.