1.
Những phiến lá từ tâm dưới bầu trời độ lượng
rưng rưng vũng nắng—ấm mặt tường gạch nâu
hanh hao sân tu viện im nghe
tiếng gót giày va khẽ
như nhịp điệu một khúc nhạc thanh xuân.
Chưa hết những điều muốn nói
nhưng ngôn từ sao thừa thãi lạ
sự lặng im của lá canh cánh một âm vang.
Mùa lá nhú mầm xanh vời vợi
lập loè đầu ngọn cỏ ánh biếc xuân sơn
một chú sóc vụt hiện ra
giương đôi mắt trong veo thăm dò
khiến tôi chợt nhớ
Tôi vừa chia tay một linh hồn
tôi vừa gieo vào một đôi mắt
tôi vừa ôm ấp một mái đầu
tôi vừa giẵm nát một con sâu
tôi vừa dụi mắt giấc mơ nào
Lẽo đẽo thời gian như khúc kinh chiều thoi thóp
tất cả đi về dửng dưng—chẳng có gì khác lạ
những phiến lá từ tâm dưới bầu trời độ lượng
2.
Tung toả bụi phấn hoa tình cờ
vòng luân chướng bất diệt—điều kì diệu
đơn sơ như số phận đìu hiu.
Ngày nắng xoá dồng dềnh bờ bụi
tôi ngước nhìn trời xanh—những cánh chim tao tác
chiếc cầu bạc lung linh
góc trời ẩn nhẫn nỗi thương nhớ lạnh câm
Hạn tôi về con đường dốc mỏi
vẫn chưa giữ hẹn được một lần
sông dòng một chảy xuôi
bỏ tôi mỗi lúc mỗi xa thêm lờ lững
3.
Sân tu viện—nỗi hoang lạnh nổi gai
tôi nghe ngóng mãi từ thiên thu
những ước hẹn thưa dần ngày mai bầu trời vẫn thế
dẫu tôi chẳng bao giờ trở lại.
Tiếng gõ của định mệnh thực ghê gớm
mỗi lúc mỗi nhanh thêm
tôi nào biết sẽ về đâu khi
mặt đất thâm đen
mặt trời thâm đen
mặt người thâm đen
mặt định mệnh thâm đen
giao ước biển lận trong trò cười nhạo nhiếu
Phiên bản của ngày mai
hình như tôi mang sẵn số phận kẻ tội đồ
chờ phát vãng hoá thân một số kiếp.
4.
Tôi chờ đợi gì khi chuyến tàu đã ra đi
trở lại bến bờ nào khi chẳng đâu là chỗ ẩn
buổi chiều sân tu viện—ơi những phiến lá từ tâm
dưới bầu trời độ lượng.
* Tranh sơn dầu của hoạ sĩ Nguyên Khai