khi mặt trời ló lên hôm qua
nước mắt đã ở yên cùng sự vĩnh cửu
đến bao giờ sẽ trào ra lặng câm
để rõ hơn hạnh phúc là món hàng xa xỉ
còn gì để thần thánh
những giọt nước mắt và tình yêu vĩnh cửu
sự yếu đuối len vào tiếng cười khô
chắc đâu đó còn một hàng dâm bụt
cứ bốn thành một hoặc năm thành một hoặc sáu thành một…
mỗi kẻ trong bọn vẫn im bặt nơi cuối con phố
nơi sự hoảng hốt trở nên bất động
nơi chạy trốn
đoàn người kết thành nhiều hình thù
thoắt ẩn thoắt hiện với con mắt mù chợt sáng tối
bước đi nửa vời
câu chuyện sẽ kể không đầu cuối
những bước đi tiếp theo trên con đê
vớt lên chùm hoa dại sắp rữa và nói chuyện với nhiều đứa trẻ
nói về khoảng bóng đêm vây kín bức tranh sắp vẽ
về bông hoa trên thân cây sắp trồng
về cái chết sắp phải chết
về giọt nước mắt rơi hơn bất kỳ sự vĩnh cửu
về tiếng cười khô cất lên len lén
về những tiếng rú đêm đêm và đôi mắt mù
về nơi cuối con phố
nơi trong bức tranh sắp vẽ
người đàn bà cúi xuống hát với đầu gối của mình
nơi đoàn người thét vào tai nhau
nơi đạp xe ngược con đê trong một chiều đứng gió
nơi dòng sông ứ lại trực trào
những con mắt mù trực trào
hát lên bài ca châm biếm những giọt nước mắt
hát lên bài ca châm biếm sự vĩnh cửu
những giọt nước mắt ngấn lên chực phá nát sự vĩnh cửu
Sài Gòn 21/09/08
Bỉm