không cần phải nói buồn
thì chiều cũng đã buồn
mặt trời vẫn một mình đi về bên kia núi
làm sao có thể tin
vào lời bảo ban của gió
trời trung phần u u
lời nhắn như một chiếc lá rơi
bảo với tôi rằng em đã khóc
nắng tắt
không phải là mặt trời đã chết
em tìm em
xuyên qua phía sau giấc mơ
đã thấy được điều gì
đừng nói về cô đơn
như một lần chuyện trò trong đêm bão rớt
nỗi đau như một điều không được phép
những đôi môi tím bầm
chưa bao giờ chỉ ra chính xác một con đường
có quá nhiều ánh đèn chong trên phố người
có quá nhiều vì sao đã được thắp lên
có một đôi mắt mang hình con ốc sên
đang cố trườn qua đêm
cứ đi
bất luận về đâu
nơi ta hẹn đêm nay
là phía một vì sao
hai ánh mắt sẽ về nằm ở đó
dỗ lòng
không được phép cô đơn
.