Trang chính » Chụp và Chép, Sáng Tác, Thơ Email bài này

Những suy nghĩ rời do thiên tai xảy ra ở xứ sở Nhật

clip_image0014_thumb.jpg

 

 

 

1.

Đất rạn 
rung
rền
sóng thần rượt đuổi
người người di chuyển, lánh nạn
nhưng,
hai bàn chân vẫn cố bám lấy đất
dừng lại mỗi khi đèn đỏ ở ngã tư bật.

Giữ những ngón chân không được phép ngọ nguậy
ruột dạ ghìm từng cơn sốt
trong lúc đợi chờ
hàng xếp
rồng rắn lên mây
lãnh phần cứu trợ

không ngửa cổ oán trời
không cúi đầu than van

clip_image001[4]

Phải chăng
lịch sử Nhật được đan kết bởi những câu chuyện
(như câu chuyện rōnin là một điển hình)
khí phách
lòng tự trọng
của võ sĩ đạo xa xưa?

 

2.

clip_image001[6] 

Việt nam quê hương tôi
giàu có được thế giới sắp xếp
đếm từ đội sổ đếm lên

đã vậy,
“Trời hành cơn lụt mỗi năm…”
công an hớt phần cứu trợ
con buôn tăng giá thực phẩm cấp số nhân
nhà nước vẫn tưng bừng lễ hội nghìn năm Thăng Long

dân tôi
khốn khổ chồng chất khốn khổ
tội tình gồng gánh tội tình
nước mắt rơi chìm trong bể mưa

 

3. 

clip_image002[4]

Không bởi thiên tai
mà là vui chơi lễ hội hoa anh đào sakura Nhật Bản
trai thanh gái lịch
đẩy xô, tranh giành
bẻ cành, bứt hoa
rồi vứt,
đạp
cùng nhau “thanh toán” chớp nhoáng ba trăm cành hoa anh đào tươi rói trong cùng thành phố bác được (chọn) nằm yên nghỉ giấc thiên thu

 

4.

clip_image002[8]

nhìn người con gái
tuổi teen ngồi bệt, ôm lấy đùi mình giữa hoang tàn đổ nát
tôi chợt nghĩ
tôi
của mấy mươi năm trước.

những ngày cuối tháng tư, 1975
chạy ngược chạy xuôi
tán loạn
bằng thuyền, đi bộ, xe đò, xe lam, xe lính…
vật dụng cùng hy vọng
rơi rụng dần dần…

cuối cùng,
sau năm ngày lênh đênh trên biển
con bé tuổi teen tấp vào bờ Songkhla đất Thái.

Một sáng sớm tháng năm, 1975 con bé ra đứng trước biển
ôm vai, nhìn và nghe
tiếng sóng vỗ
bỗng nhận ra
mất tất cả
mái ấm gia đình, căn nhà, bạn bè, tà áo dài, giọng cười, tiếng nói, vòng tay ôm, mùi cơm vừa chín, chiếc xe đạp mini màu hồng…
mất sạch sành sanh

năm năm trước đó
lúc bốc những nắm đất
ném phủ lên quan tài mẹ
con bé tuổi teen chợt nhận ra rằng
từ nay cho đến cuối đời
sẽ không còn được gọi lại hai tiếng “mẹ ơi!”
nay đứng trước biển cả trên đất Thái lạ hoắc
con bé tuổi teen cũng chợt nhận ra rằng
suốt đời còn lại
biết bao giờ mới được gọi lại hai tiếng“bố ơi!”
con bé  hoàn toàn không biết
ngày mai sẽ ra sao
đi về đâu
sống thế nào.

(mấy năm sau,
con bé được tin
bố qua đời
vào một ngày tháng sáu, 1976
trong một xóm làng rất lạ
trên quê hương)

con bé ở tuổi teen trong tôi
chợt hiện về
như em ngày hôm nay
ngồi bệt ôm đùi mình
sống sót sau trận động đất, sóng thần.
 

(hình ảnh lấy từ internet)

 

 

 

.

bài đã đăng của Lê Thị Thấm Vân

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

2 Bình luận

  • Võ Đình Tuyết says:

    Đọc thơ Lê Thị Thấm Vân tôi không ngậm ngùi mà chỉ một chút thương xa cho những ngọn núi hùng vĩ dựng đứng.
    Con người văn chương của Thấm Vân thường ít có cuối đầu về những bi ai.
    Cô ngẩn mặt nhìn rõ nỗi đau rất thật.
    Và con tim vẫn nhịp đều cùng với giòng cuồng lưu dù đang hấp hối.
    Và mặt đất vẫn hồi sinh mãnh liệt của Xuân… dù hy vọng nhạt nhòa.

    Võ Đình Tuyết
    Hatfiel, PA

  • PHỤC AN says:

    Tôi đọc LTTV và nghe ngậm ngùi quá.

    Tôi đọc những nổi đau chung, những nổi đau riêng.

    Tôi nghe nhịp đập yếu ớt của những con tim.

    Tôi nghe dưới chân tôi trái đất quá yếu mềm.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)