năm chẳng ăn được bao nhiêu bữa cơm nhà
trôi sông lạc chợ
lại nhớ về bếp lửa
nhớ củ khoai lùi
bỏ quên từ buổi chiều tuổi thơ
bỏ quên bao nhiêu thứ
để chiều nay ngồi nhớ
gió bấc rưng rưng lời kể
này em
này chị
buồn vui
có ba con đường của mùa đông
đi về ba hướng
gió trẩy về phía trời nhiệt đới
cô gái cùng với hoa
chuẩn bị cho mùa xuân áo mới
tôi và đám làm thơ
ngồi day dắt buồn
lòng cứ như bánh tét bánh chưng
mẹ nấu làm của để dành
rồi nguội lạnh
một món quà năm trước
nằm trong lá nhớ lại mùi của đất
nhớ những người đã đi như phù sa
để lại mảnh đất quen cho đời gieo mạ
buổi sáng không ngăn được lòng
nói ra lời cay đắng
để rồi đau cả ngày
đầu năm làm điều thất thố
nặng lòng cả năm
đời ì ạch như người đàn bà chửa trâu
chẳng biết bao giờ đẻ
chẳng biết trái đất nóng dần lên lúc nào
mà mùa đông vẫn lạnh
áo mới cho vài người
và giá rét cho loài người
tháng chạp như chiếc bu mê rang
bao nhiêu lần ném về phía mùa xuân
để cuối cùng tháng chạp lại về đây
mịt mùng gió bấc
thơ như con ngựa Hồ
cất tiếng hí vang
gọi một thảo nguyên lớn dần trong ký ức
này con gấu buồn
ngủ quên từ mùa đông năm trước
này em
này chị
mùa xuân
.