- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Như xương thịt mình

 

 

 

Quá khứ như một nấm mồ hoang
Ẩn chứa bao nhiêu điều không nói
Không mong một tình cờ nào tới
Cỏ cứ xanh đi, đã, lại vàng.

Ngày tháng còn dẫn ta đi đâu
Chập chùng quá khứ mộ hoang sâu
Mưa nắng, khóc cười, gấm nhung, gai góc
Chỉ thấy đìu hiu tóc đổi màu.

Kỷ niệm như tiếng mưa bên song
Xao xuyến, bồi hồi, xốn xang, thổn thức
Nghe từng giọt nhỏ xuống đời đau nhức
Từng tiếng ai, dao cắt ngọt trong lòng.

Kỷ niệm như những tay chân mình rụng
Nằm ngậm ngùi bên đời lao xao
Bỡi xương thịt không phải là sỏi đá
Nên chia lìa là còn mãi niềm đau.

 
(2004)

 

 

 

.

bài đã đăng của Đặng Kim Côn