- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Tôi Nhìn Lưu Từ Một Thành Phố Nhỏ Của Hoa Kỳ

 

 

 

lưu làm thơ thật đơn giản
tôi cảm thấy thoải mái khi đọc thơ lưu
như một đám mây trắng bay trong trời mưa
như một ngày bình thường
những con chuột chạy lăng xăng trong những ống cống
bà già đi chợ về nhà ngồi bệt xuống đất thở
không gian ngai ngái mùi rạ thối

tôi thích những bài thơ không có chữ máu
hay xương tủy nhầy nhụa, đại loại như thế
mà nghe ra vẫn có máu chảy
tựa hồ là gió bay thôi
chẳng có gì big deal cả
người tù vẫn có thể ngồi bệt xuống đất làm thơ
vẽ những chữ trong khoảng không nếu không có giấy

có thể lưu là một nhà thơ lớn mà không lớn lắm
độc giả ngoại trừ những người trung hoa mặc suit
dăm ba người khác trong đó có tôi
mặc quần đùi trong căn nhà nhỏ
trong thị trấn chỉ có vài con chim bay lẻ tẻ
nói chuyện thế giới
nhìn kỹ chiếc ghế trống của giải nobel

tôi ít đọc thơ ai hai lần ngoại trừ thơ mình
vì để sửa chữa lại những lỗi cẩu thả
sửa lại cả cấu trúc của suy nghĩ
đôi khi để lộn mùa thu vào chỗ ngồi của mùa xuân
khiến cho hai đứa cãi cọ
một đứa ngồi khóc
một đứa tạo nên âm thanh dị biệt không giống ai hết

tôi lại đọc thơ lưu
và chẳng khám phá ra một cái gì quan trọng
ngoại trừ con chuột chạy trong tù
và cái lỗ hổng mà lưu không thể lấp đầy
cũng như tôi chẳng bao giờ
có thể lấp đầy cái thế giới cỏn con như bàn tay
mà cái găng tay màu đen đã trùm lấp

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán

1 Comment (Open | Close)

1 Comment To "Tôi Nhìn Lưu Từ Một Thành Phố Nhỏ Của Hoa Kỳ"

#1 Comment By vĩnh châu On 16/12/2010 @ 10:20 am

Cám ơn Đán làm bài thơ rất hay về Lưu Hiểu Ba.
Tôi thích đoạn cuối, nhất là câu …và cái lỗ hổng mà lưu không thể lấp đầy.