- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

THANH XUÂN CỦA CÔ CHƠI

Trời trở sáng. Mùa nước nổi sông Mê kông. Xóm Đầm Dơi như thấp hơn mé nước bờ kinh. Đi trong vườn đã nghe nước xấp xỉ bàn chân.
Trong một khu vườn nhỏ sình lầy có hai cái chòi lá. Hai gia đình anh em sống gần nhau. Khu vườn này là của cha mẹ để lại. Họ không muốn ngăn rào chia đôi vườn. Ở luôn tuồng vậy, chạy qua chạy về cho có tình bà con.
Có giọng một người vợ, bên chòi kia, nói với chồng:
– Sớm nay nay con Chơi đi về nhà chồng bên Hàn quốc.
Một giọng đàn ông khàn khàn hỏi lại:
– Hồi chiến tranh có lính Đại Hàn tham chiến ở miền trung. Không biết Hàn quốc này với Đại hàn hồi xưa là một phải không?
– Tui hổng biết.
– Nghe nói thằng chồng con Chơi đã ngoài năm mươi tuổi, lại tàn tật.
– Nhưng con Chơi lấy đươc mấy nghìn đô la, giúp được cha mẹ qua nợ nần.
– Tội nghệp cho cái phận con Chơi.
Ở cái chòi lá bên này, cô Chơi dậy rất sớm. Cô buồn bã sắp những áo quần, những vật tùy thân, vào một cái giỏ mây. Mẹ cô bảo sao con không dùng cái va ly chồng con tặng cho con. Cô Chơi nói cái va li con tặng lại mẹ để mẹ dùng, mà nhớ con.
Cha cô Chơi cũng thức giấc. Ông khó khăn bước lên ngồi trên cái sạp gỗ. Một chân ông cụt tới gối. Ông nói với vợ:
– Mẹ mày đi lên Sài gòn với con Chơi vài hôm kẻo tội nghiệp.
Ông châm thuốc hút. Bầu trời miền tây về sáng hãy còn dăm vì sao. Có tiếng vịt kêu phía trại vịt của Năm Cò. Có tiếng đò máy.
 

***

Chiếc ô tô dừng ở đầu ngỏ nhà cô Chơi. Ánh đèn quét một vùng sáng qua những lùm cây.
Đèn trong xe được bật lên. Một người đàn ông luống tuổi, mắt một mí, lông mày rậm, sống mũi dài, thoạt nhìn đã biết người Hàn quốc. Ông ta ngồi yên trong xe, trao một ít tiền cho người đàn bà mối lái. Chị mối lái còn trẻ, người mập mạp, son phấn đầy đủ.
Bà ta bước xuống xe hỏi cô Chơi chuẩn bị xong chưa, nhà có ai đi cùng em lên Sàigon không.
Chơi nói một mình em với cái giỏ mây này mà thôi.
Ngồi trong xe ông đại hàn nói vọng ra một vài câu.
Cô Chơi hỏi bà mối ông chồng em ổng nói cái gì vậy?
Bà mối nói ổng hỏi sao em không trang điểm, không có hành trang, không người nhà đi theo, sao không dùng va li ổng tặng mà dùng cái giỏ mây quê mùa.
Chơi bảo bà mối, chị giải thích cho ổng hiểu dùm em.
Bà mối nói khéo với ông đại hàn:
-Anh hiểu cho, đây là vùng nông thôn quê mùa, vợ anh nền nếp không muốn điểm trang lòe loẹt, lên thành phố hãy hay. Ỏ Việt nam con gái lên xe hoa về nhà chồng thì người mẹ không bao giờ đưa tiển.
Ông đại hàn cầm cặp nạng đặt sang một bên, ý nhường chỗ cho Chơi ngồi. Ông lại nói một thôi dài.
Cô Chơi hỏi bà mối ông chồng em ổng nói cái gì vậy?
Bà mối thông dịch là ổng nức nở khen em đẹp mà hiền.
 

***

Người tài xế sắp cho xe lăn bánh. Ông rể đại hàn bỗng cầm đôi nạng làm bằng i-nốc sáng loáng trao bà mối. Nói cái gì đó.
Trong cái chòi lá, dưới ánh đèn điện-khí-hóa-nông-thôn vàng lạnh, một người đàn ông gầy guộc, một chân thòng xuống đất, một chân cụt tới gối, đang ngồi nhìn theo con gái thu mình trong xe.
Bà mối đi thẳng tới chỗ người cụt chân. Có tiếng khóc rấm rức của mẹ cô Chơi sau bức mành tre. Bà mối nói với cha cô Chơi:
– Ông rễ hàn quốc tặng ông cặp nạng này. Chắc ông dùng cũng vừa.
Cha cô Chơi nhìn cặp lần đầu tiên mới thấy. Sáng loáng. Nhưng ông nói với bà mối:
– Ông kia cũng tàn tật ngồi xe lăn sao cho tôi cặp nạng đang dùng.Trả
lại cho người ta.
Bà mối ôn tồn giải thích:
– Người ta có lòng tốt thì nhận đi. Cay đắng làm chi. Nhà ông có phúc đức gặp thằng chồng con Chơi tuy già cả tật nguyền nhưng rất hiền đức.
 

***

Xe tới Sàigon. Trước khi bước xuống xe cô Chơi kín đáo trao cho bà mối một bức thư viết tay. Cô Chơi học chưa hết bậc tiểu học. Chữ viết ngoằn ngoèo, sai rât nhiều chính tả.
Cô trần tình với bà mối:
– Chị trao dùm em lá thư này cho anh Tình. Cái anh mà đến cằn nhằn em hôm em được tuyển chọn làm vợ ông hàn quốc này. Anh Tình yêu em lắm. Mà em cũng yêu ảnh. Thế nào rồi ảnh cũng tìm gặp lại chị. Nhớ nghe.
Xe dừng trước khách sạn. Ông đại hàn đã tặng đôi nạng lúng túng không thể ra khỏi xe. Ông ta nói vài câu với người tài xế.
Cô Chơi hỏi bà mối chồng em ổng nói cái gì vậy?
Bà mối giải thích là ổng nhờ người vào khách sạn đẩy dùm chiếc xe lăn ra đây cho ổng.
Cô Chơi nhờ bà mối nói với chồng đại hàn là để cô cỏng ông ta vào. Khỏi xe lăn.
Rồi cô bước vội tới trước mặt ông chồng đại hàn. Hạ người thấp xuống, cô nở nụ cười với người chồng bại liệt hai chân từ lúc bé thơ. Cô Chơi chỉ vào hai vai của mình.
Bà mối và người tài xế phụ giúp ông chồng đu người trên lưng cô vợ mười chín tuổi. Hai tay ông ôm chặt cổ Chơi, nói thều thào.
Cô Chơi hỏi bà mối anh chồng em ảnh nói cái gì vậy.
Bà mối thông dịch là ông ta rất hạnh phúc, nịnh em là gái Việt nam vừa diệu hiền vừa mạnh mẽ.
Cô Chơi gái miền tây to con và mạnh mẽ thật. Ngực cô như trái dừa xiêm. Cô cõng chồng băng qua cái sân khách sạn rộng thênh, như cõng ông già đi chơi. Cô Chơi nói:
-Từ nay tới già, nếu còn sống chung, em là đôi nạng của ảnh đấy.
 

Cung Tích Biền

Bồ Đề Cốc, 9-2008

bài đã đăng của Cung Tích Biền