Lần đầu rung rinh, tôi như bài thơ lục bát
ngắt nhịp, gieo vần cũng lắm ưu tư
chút cảm nắng bây giờ như đã cũ
như lục bát bây giờ, làm dễ mà khó hay
rồi lần nữa rung rinh – tứ tuyệt bảy chữ
thanh nhịp hài hòa
đột phá ở câu sau
những ưu phiền đổ dồn vào câu cuối
cảm xúc dư ba
thêm chút ngậm ngùi
lần nữa rung rinh, à không, rung và động
nhận ra mình tan vỡ tựa thơ điên
như loại thơ không thể gieo vần
ai thích đọc kiểu gì thì đọc
thơ gãy vụn
huyền ảo phương Đông
triết gia kì bí
phương Tây rách rưới
lang thang nhớ nhớ quên quên rên rên xiết nóng
đến cuối bài vẫn chưa thể hiểu ra
Tôi là những bài thơ dang dở
đêm nay nằm nhớ âm xưa
thử gieo vần, cho một chút gió mưa
thời thơ ấy chắc giờ văn xuôi lắm
yêu lần đầu, lần đầu, và lần đầu thêm nữa
vẫn là dại dột kiểu thơ thơ.
.
Tôi tình cờ đọc được bài thơ này. Rồi tôi đọc lại nó. Rối tôi tìm đọc bài thơ khác của Đoàn Thị Cảnh. Cám ơn tác giả.
Lang thang trên net tình cờ tôi đọc bài thơ này. Bài thơ tựa hồ không dụng công, mộc mạc, thậm chí trúc trắc, nhưng thú vị và khó quên!