không thể nghĩ về con đường sẽ đi
không thể nghĩ về một ngày sắp đến
nắng đã làm nóng chảy mọi thứ
cội bàng
gắng gỏi xanh
chiều nay đã cho thêm
những nụ hoa
bé xiu bé xíu
thế mà em
chiều nay lại buồn
nỗi buồn đi lạc ngõ
phố không có trâu để theo chân mà về
thế mà tôi cứ gọi
í a,
í ời
chiều sảy tay rơi vào vực nắng
hoàng hôn như đám trẻ con
chơi trò thò thụt
trốn ra khỏi nắng vàng
và sợ cả đêm lên
thèm
thèm đến phát điên
một lần bay về phía trời em
không thể nghĩ về con đường sắp đi
không thể nghĩ về một ngày sẽ đến
cơn giông ì sèo
chẳng làm nên trò trống gì
chỉ có đêm vẫn ngồi thủ lợi
một đàn đom đóm
đuổi theo nhau
chẳng biết đứa nào đã bỏ rơi đứa nào
Cho Măng
.