- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

những bài thơ đến trước giấc ngủ

 

Trong nỗi tuyệt vọng đầm đìa em hỏi chữ nghĩa từ đâu tới, tôi không biết, rớt rơi theo dăm ba chiếc lá. Mùa thu trở lại sớm hơn năm ngoái sau ba mùa tăm tối, con chim bay qua núi hờ hững đánh rớt tiếng kêu, như một bài ca không nghe thấy.

Những bài thơ đến trước giấc ngủ, tiếng sóng vọng lại tối âm u ngày leo qua mỏm đá, một tiếng khóc chiều qua phá, rào rào ngây chân tay trong hơi thở cuối cùng, trước khi tâm tưởng nhìn lại, thấy màu sắc đậm hơn lần gặp trên bờ sông.

Gió đưa đầu lúa non vừa trẩy, em bảo sau này có trôi nơi đâu nữa mình cũng nhớ màu lúa, tôi gã trung niên lắc đầu, đâu còn những chuồn chuồn châu chấu, trở lại chốn vân mồng nhìn ham muốn từ cõi trống không,

ngửa mặt lên thấy ánh đèn phía sau cánh cửa hỏi chữ nghĩa từ đâu về, tôi chỉ quanh quất mấy đường nhăn trên trán, dang tay vạt tấm màn cửa sổ chờ buổi chiều tan đi trong bóng tối, nhìn lên đồi trăng máu, cháy rụi ngôi nhà đỏ. Mọi vật thể trở nên trần trụi, người con gái nhìn tôi lần nữa, bắt đầu nhận ra chữ nghĩa trở lại.

Hình như mọi ý nghĩ toàn tụ lại thành một khối, không có tên gọi nhưng tôi tuần tự đặt tên, nhìn chằm chặp vào khoảng trống, nơi những kẻ sung sướng mãi làm thơ không mệt, quên hết tiếng buồn lịch sử. Bên góc trái khung cửa nhớ câu văn, ai qua đó rồi sẽ yêu thương, và yêu thương mãi mãi, nhưng bỗng chợt tôi nghi ngại chữ nghĩa bỏ về, mùa xuân run trên vai, như những lần đi

qua một câu hỏi, đưa đẩy nhiều lần đã quá quen thuộc. Mưa tháng sáu nơi phố không gì lạ, màu xám mặt dưới chiếc lá lật ngửa lên, hướng về nắng mặt trời và da người trở nên trong suốt như thể mảnh giẻ mòn của những gì còn lại, Pleiku nhìn thông già suy nghĩ về câu hỏi chữ nghĩa tới từ đâu.

Cột đèn đường đã đổ xuống, những câu thơ trở lại trong giấc ngủ, một bàn tay chen qua cánh cửa như giải lụa trườn làn da vòng eo, từ cái đầu óc rỗng tuếch quay ngược nơi ý nghĩa lên. Từ trái tim, nỗi vu vơ ôm đầy mình một đứa bé

hay đôi mắt người nằm xuống co rút bàn tay, chờ đợi nhìn lần cuối gương mặt tuổi mười ba, tóc ngắn mùa thu mát màu áo lụa. Đưa bàn tay lên nhìn qua kẽ hở giữa năm ngón, người con gái bảo tình này chảy luồn nhanh quá, lòng bàn tay gập lại ôm chữ nghĩa trở về, hay là mình xoa dịu gương mặt thủy tinh?

Những giờ cùng tận đi về gặp người vắng mặt. Có thể như gió chiều về vội, hay tiếng còi dỗ giấc ngủ sớm tinh mơ, trước đêm cuối năm không còn lịch sử, tôi cũng không biết từ đâu chữ nghĩa tới.

6/07

(viết từ những bài thơ đọc đâu đó)

bài đã đăng của vi lãng