giả lập một nụ hôn
gởi vào đêm tháng sáu
tựa mắt nhìn vào núi
giấc ngàn năm xanh
Tam Điệp
Thạch Thành
đóng đinh đêm
vào lưng con ngựa gỗ
dựng bờm cất vó muốn ra đi
cơn bão đang nẩy mầm gió trời đặc quánh
đàn ếch đòi yêu
gọi nhau cho đến hồi rỗng ruột
đàn đom đóm đòi yêu
lao về phía trước
có ngọn đèn thắp ngược phía đàng đuôi
ngả tư Đền Sòng
cô gái Mường
đứng pha cà phê
mẹ ngồi mơ màng một cơn say
bố nửa đứng nửa ngồi dòm chừng khách khứa
trở về từ bên kia sông Đáy
nghe rừng đã cạn phù sa
đêm Bỉm Sơn
chỉ có thể chờ một cơn mưa
giả lập một cánh buồm
và đong đầy gió
này em ta ra khơi
.
.