Nhìn quanh, i chả khác nào con của đất; đêm về, tôi gạn đất- mày chỗ
để chôn tao.
thế là người đàn bà trong lúc ngoại tình thích đụ bằng lưỡi cũng bỏ đi;
xổng ra, ngồi cà- phê góc 16 xéo phía mission street, hắn lầm bầm tợ vô hồn “lề đường
ở đâu không đầy nhóc bụi đời, cả tỷ cám dỗ chờ giải mã.” Hiện thời
tôi đeo cặp tai phổi bò ngồi hóng câu chuyện về một đất nước thiệt ma
mãnh;
hình lãnh tụ treo la liệt bên trong quán, mà lạ cứ ngó i; thằng da trắng bàn kế bên biết hắn việt nam, nó hỏi- thấy
ảnh anh già đánh bộ đại cán chứ; tư thế không khác mấy sát thủ chuyên
nghiệp, râu tóc bạc thếch; tôi quát- chả ai cần biết đến điều đó. rồi
giương hai mắt tợ hai cục đất sét
nhìn chòng chọc vào mặt trái dúm ngôn ngữ nói- tao đã hiếp ngày này sang ngày khác lên mặt các con chữ, đêm
đêm trong cơn ngái ngủ, thi pháp thơ
tự do bị tao treo lên, tra tấn
bằng nguồn cơn của huyễn mộng; đụ mẹ,
cả ngày trời móc họng, mửa rặt thứ
con mọn- me, i’m just try to live my life; dưng không tôi thấy khuôn
mặt anh già đánh bộ đại cán hệt hộp sọ người đang chui tọt qua âm hộ của x;
cu tao sẽ teo vô phương cứu vãn mà đời vẫn vui ôi,
những đứa con gái với cặp đùi to,
đôi mông nẩy mỡ màng từ thế kỷ mười sáu quay trở lại- đừng tưởng bở, con cỡ cán bộ cao cấp như nguyễn quốc chánh mới dám chưởi vung xích chó
thế đấy! đêm nay, ngó thằng security bãi đậu xe chả khác tay đạo tỳ lăng ba đình, buộc tôi ngồi xéo
xéo phía tượng ông gandhi- nên nhớ rên xứ sở bọn tao, hiện giờ đã
và đang luộc đủ các thứ sách, văn
hóa/ dân tộc chả là cái thá gì
trong vụ này; dưới dạ bay bridge giờ đây mồm miệng ngậm chỉ toàn bụi bặm, hàng đống thai non- ừ! chỗ này, ngay
dưới pier one, nhiều ngày qua tao cứ nhìn bên kia thái bình dương, chả thấy chó gì; huyền thoại, thì như một
thứ hàng họ ế ẩm, chả chút áp
phê gì với thời này; tôi lại thét vào tối đen, nghe dội lại tiếng của
trời, gió/ sóng nước đang làm xàm cầu những đứa con của đất, mỗi đứa hãy
đẻ ra tôi.
Một/ hai/ ba, ông đang nói về âu- cơ cùng trăm đứa con dị dạng đây, đồng bào nghe rõ chứ!
đèn khắp thành phố soi tỏ lũ chuột
đang chạy
phát cười khằng khặc, tọng một họng toàn định mệnh những chữ đời thường,
thâm tâm chỉ muốn bề từng con một.
Cho đến cuối đêm, tôi nói với tôi bằng thứ bụi bặm của xứ sở toàn
phù thủy (còn đám mây bạc thì lãng đãng trong đầu)
kể ra lý lịch tao đã thuộc về đất.
Buổi sáng tôi bảo đất- mày chỗ để chôn tao, ừ; thằng
jack kerouac chết xoay đầu về hướng núi đen
phần thơ, kỳ thực; nó tựa những lời làm xàm của mày- của
tao với cuộc đời đấy.
lưu hy lạc.