- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Mê nắng

Sau ngày thả về từ trại tù cải tạo, người ta thấy ông như đâm ra mê nắng. Gần như hôm nào, nếu không mưa, sau khi ăn sơ sài lót dạ chén cơm nguội buổi sáng, ông đều đi lang thang dưới nắng. Ông thích nhất là đi trên bờ đê giữa ruộng vì ở đó không có cây lớn, nếu mệt thì tìm một góc nắng nào đó ngồi nghỉ, tuyệt nhiên không bao giờ đi dưới bóng mát. Hôm nào trời nắng mạnh và sáng, ông vui vẻ, mặt tươi hẳn ra; ngược lại, người ông ủ rũ mặt nhăn nhó khổ sở nếu mây mù hay trời mưa.

Có dạo, ông đi xin xỏ hàng xóm mấy cái lọ thủy tinh. Ngày nào nắng đẹp, ông lấy một lọ mới, đứng dưới nắng lầm bầm trong miệng, như đọc thần chú, đưa cái lọ lên xuống như thể ông vớt nắng. Xong, đậy nắp lại, ghé đâu đó, xin một mảnh giấy, mượn cây viết, viết ngày tháng nơi chốn rồi dán ngoài lọ. Lúc rượu vào, ông nói nửa thật nửa đùa, tao chết, ai có thương thì chôn mấy lọ nắng này chung với tao.

Lúc đầu, có người tò mò, hỏi, ông chỉ trả lời qua loa. Sau này, qua vài xị đế, lời được lời không. Nắng tốt chứ mậy, nắng tròn trịa tươi đẹp hồng hào như thế này, không phơi với nó thì uổng. Hoặc, mày thấy thằng nào ở trong bóng tối mà trong sạch đâu. Phải đem tụi nó ra ngoài nắng sáng thì mới biết ai trong ai đục. Hoặc, mười năm trong trại tao không có mấy ngày được thấy nắng, trên vùng núi làm lụng liên miên, xong phải viết thú tội. Tội mẹ gì mà tao phải viết, nhưng viết đi viết lại hoài mà có bao giờ đúng ý tụi nó đâu.

Tụi nó ở trong bóng tối, nên tụi nó làm gì, đâu ai biết. Bóng tối là vậy. Có ngày tao sẽ đem tụi nó ra nắng.

Được mấy năm thì ông mất. Dân làng thương tình làm lễ chôn cất ông, cùng với mấy chục lọ nắng, trong nghĩa địa ở cuối làng. Có người nhất định rằng sau đó, đôi khi, những buổi tối, họ thấy trên mộ ông chập chờn sang sáng, như có ánh nắng.

vi lãng (4/07)

 

 

[Click here to read the English translation ‘Lust For Light’]

bài đã đăng của vi lãng