Câu hỏi khó nhất
Những người lính hải quân hỏi tôi. “Chừng nào tụi tui mới được tắm?” “Trung sĩ, ông nói ‘Chào buổi chiều’ lần nữa như thế nào?” “Trung sĩ, tôi lấy thêm dầu súng ở đâu?”
Tôi có cách trả lời. “Ngày mai, chắc vậy.” “Maysuh alheer.” “Lấy dầu của tôi mà dùng.”
Công việc của tôi là trả lời những câu hỏi của họ. Nhưng khi Anaya bị bắn và chảy máu tùm lum, hắn bấu cứng cánh tay tôi, “Trung sĩ? Trung sĩ?” Tôi hiểu câu hỏi của hắn, nhưng mẹ nó! Tôi không biết cách trả lời.
Cuộc chiến ở ngoài nước
Chẳng tên lính Mỹ nào lại có thể bắn đứa bé ấy, nếu hắn nhìn thấy nó. Nhưng đó là súng lớn tầm xa cho mày. Calder đứng kế tôi trên phố, nhìn những mảnh vụn. “Tụi mình đi xa nhà quá chừng rồi,” hắn nói, “xa tới nỗi không thể quay về nữa.”
“Lỗ đít mày!” tôi nói. Nhưng một năm sau đó, khi tôi đứng trên đống đá dăm trộn hắc ín và nựng con tôi, tôi nhớ tới những mảnh vụn tan tành của đứa bé ấy, và tôi chẳng thể quay về nhà nữa.
Những quyết định, những quyết định
Trong ánh sáng rạng ngày chập choạng, ở một nơi rất xa, những đồng đội của tôi đang phải quyết định:
Gã kia đang mang cái gì trong tay?
Bạn hay thù?
Lẽ ra tôi phải ở đó với họ, giúp họ quyết định. Vợ tôi và cha mẹ tôi cố gắng tìm chuyện nói trong bữa cơm tối Giáng Sinh quanh sự im lặng của tôi. Một tiếng trước tôi đã nạt nộ Angie khi nó mở đài trúng cái tin khốn kiếp đó. Cha tôi, đang cắt thịt, không hề chạm mắt tôi. Ông nói, “Thịt trắng, hay thịt đỏ?”