CNN lúc nào cũng mở.
Những người già tỏ vẻ thích, hẳn cô tiếp tân sẽ nói vậy,
cách những câu chuyện cứ quay trở lại, cũng vẫn chuyện đó,
cô xướng ngôn viên xinh đẹp, thời tiết ở Missouri đang hướng về chúng ta.
Nhưng hôm nay điều gì đó đang xảy ra, đoạn phim trực tiếp đang chiếu.
Những người già chúi vào, như đều đang bị nó điều khiển.
“Chúng chặt đầu mấy người lính ấy rồi,” tôi nghe một người nói,
rồi nói nữa, cái kiểu người già nói gì cũng hai lần,
một vòng chiếu trở lại, “Mấy người lính ấy,
bọn trai trẻ ấy, chúng chặt đầu tụi nó rồi.” Và bây giờ tất cả chúng tôi nhìn,
nhìn đi nhìn lại, trừ cô tiếp tân, không bao giờ nhìn lên,
cô ghét công việc hàng ngày, còn lại chúng tôi đều lia mắt
theo dòng chữ chạy không ngừng dưới đáy màn hình,
như một cuộc thử mắt miễn phí, mỗi chữ hiện lên như một quả táo
trên bàn, như một cái đầu trên đĩa, cái mà chúng tôi từng thấy
kể từ ngày họ bị bắt, cái mà chúng tôi cứ thấy
ngay cả khi chúng tôi nhìn chỗ khác, cái bắt chúng tôi nhìn trừng
vào cái không có ở đó, cái mà chúng tôi không tưởng tượng nổi,
ngay cả với cặp mắt mở rộng, ngay cả nếu chúng tôi bước ra ngoài,
đi ra đường, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau,
ngay nếu những chiếc xe tải chạy ngang kéo theo xác bọn trai trẻ ấy,
không đầu và nát ngướu, chạy vòng vòng quanh các phòng mạch bác sĩ,
cô xướng ngôn viên xinh đẹp, tin thời tiết phía sau cô,
cái mà chúng tôi cứ nhìn mãi, cái mà chúng tôi không thể thấy.
Nguồn: Nguyên tác tiếng Anh bài thơ “At the Optometrist’s Office” đăng ở tạp chí trên mạng Slate.com, Thứ Ba, ngày 28/11/2006. Nghe tác giả John Hodgen đọc bài thơ tiếng Anh.