Tôi người Việt Nam
Tôi sống trên đất nước tôi
TÔI BUỒN
CHÁN
Tôi không nói được
điều tôi muốn nói
Tôi không được nói
điều tôi cần nói
Tôi không nghĩ được
điều tôi muốn nghĩ
Tôi không được nghĩ
điều tôi cần nghĩ
KHÔNG ĐƯỢC!
KHÔNG ĐƯỢC!
KHÔNG ĐƯỢC!
Có kẻ cắm tay lái
trong óc tôi
Có kẻ thọc mệnh lệnh
vào tim tôi
Có kẻ chặn dao
ngang lưỡi tôi
Có kẻ che hai bên mắt tôi
như che mắt ngưa thồ (*)
CÓ KẺ!
CÓ KẺ!
Tôi người Việt Nam
Tôi sống trên đất nước tôi
TÔI BUỒN
CHÁN
Tự do là một dấu chấm trong chữ O
Tôi không nói được
Tôi không được nói
ĐIỀU TÔI MUỐN NÓI
Tôi không nghĩ được
Tôi không được nghĩ
ĐIỀU TÔI MUỐN NGHĨ
Đã có kẻ nghĩ thay tôi
Đã có kẻ nói thay tôi
Bằng nghị quyết
Bằng bạo lực – lưỡi lê
Bằng công an vây bủa
Bằng nhà tù
Tôi người Việt Nam
Tôi sống trên đất nước tôi
TÔI BUỒN
CHÁN
Tôi nhâm nhi óc tôi
như được nghĩ
Tôi nhâm nhi tim tôi
như được yêu công lý
Tôi nhâm nhi lưỡi tôi
như được nói lời đoan chính
Tôi nhâm nhi phổi tôi
như được thở bầu trời xanh
Tôi nhâm nhi gan tôi
như được trợ lực lòng can đảm
Tôi nhâm nhi mắt tôi
như thấy đa chiều
Tôi nhâm nhi thân thể tôi – cố sống
Tôi nhâm nhi! Tôi nhâm nhi!
Tôi nhâm nhi từng hạt máu tôi
như tuần hoàn
Người hỡi! Thấu chăng?
Tôi nhâm nhi
từng
HẠT
MÁU (**)
Để sống còn
Tôi nhâm nhi
ĐỜI TÔI
Đến bao giờ
Tôi mới được
NÓI
Những điều tôi ước mơ
Tôi ước mơ (***)
DÂN CHỦ
TỰ DO?
DUNG NHAM
3/2007
(*) Ý truyện PC
(**) Ý thơ NPT
(***) Lời nhạc PD