16.
Không hiểu sao bất thần tôi lại nói ra cái điều tôi cũng chưa hề nghĩ tới. Sống với ông ấy. Tôi đã thật sự bỏ đi và không muốn quay lại những ngày tháng bần cùng với thùng thuốc chẳng đáng tin cậy gì lắm. Tôi có thể sống khác không? Và điều ấy sẽ diễn ra như thế nào? Người đàn ông ngồi trước mặt có phải là người sẽ giải thoát tôi khỏi sự cùng cực trong những căn nhà tạm bợ, trống trải? Khi trở về khách sạn, tôi đã ôm hôn ông và nói: “Ở lại với Phụng”. Dẫu sao, ông ấy cũng đã ở lại, tôi sung sướng vì điều ấy, dù ông không làm gì tôi. Ông ngủ dưới đất, tôi đã thò tay xuống vuốt mắt ông.
17.
“Tôi muốn chờ em lớn hơn”. Tôi nói khi ở cửa khách sạn.
18.
Có phải tôi đã đưa ông vào một tình thế khó? Tôi trở về với dì và không từ biệt ông. “Ngày mai con đi bán lại”, tôi nói với dì. Dì chửi tôi: “Mày đừng có hão huyền. Không có gì tốt lành cho những đứa con gái muốn bỏ đi như mày. Hoặc làm đĩ hay vợ bé gái bao của người ta thôi”. Tôi nói: “Dì không được nói con như vậy”. Dì sừng sộ: “Bộ tao không có quyền dạy mày hả?”. “Con cám ơn dì đã dạy dỗ con, nhưng không thể nói con như vậy”. Tôi bỏ cơm vào chùa ngồi khóc dưới chân tượng Quan Âm. Có một người nào đó ôm tôi. Tôi để yên cho đến khi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Đẩy người ấy ra, tôi nhìn mặt. Trong bóng tối lờ mờ, tôi nhận ra một chú tiểu. Tôi hỏi: “Có phải anh cặp với con Mi không?”. Hắn im lặng. Tôi mắng hắn là đồ tồi rồi bỏ về.
19.
Có những sớm mai thanh thản. Nhưng có những sớm mai thức dậy thấy mình đìu hiu và hình như chưa bao giờ sống. Tôi đến quán cà phê ở hội họa sĩ. Những khuôn mặt quen thuộc đến phát chán. Họ tụ tập đánh bài rồi rủ nhau chơi đĩ. “Ông đi chơi với bọn tôi không?”. Người thắng bạc sẽ lo cho cả bọn. Tôi đến chỗ họ đánh bạc nằm nghe nhạc. Đó là khách sạn của một người trong số họ. Tôi nhớ buổi tối dẫn Tiểu Phụng vào một quán bar. Cô bảo chưa bao giờ được nhìn thấy một ca sĩ nào thật ngoài đời. Tôi nói chẳng cần nhìn họ thật ngoài đời làm gì, bởi vì cái trên sân khấu mới thật là họ. Cảm giác của tôi lan man. Những người đánh bạc đang chửi nhau. Tôi nghe thấy tiếng sóng đánh dưới chân Hòn Phụ Tử. Tôi mường tượng cảnh Tiểu Phụng ôm thùng thuốc và tay xách xô nước sâm len lỏi giữa những du khách. Và một người nào đó tán tỉnh cô.
20.
Anh con Mi rủ tôi sang Miên xem anh đá gà. Tôi nói tôi phải bán hàng. Anh nói đi chơi với anh, rồi anh sẽ bù tiền để đem về cho dì. Tôi hỏi anh kiếm tiền dễ vậy sao? Anh bảo dễ. Nhìn con gà anh ôm theo, tôi hỏi lỡ gà của anh thua thì sao? Anh bảo thua sao được. Tôi thấy ai cũng nói chuyện một cách đơn giản. Tôi nói tôi không đi, nhưng nếu anh thắng độ, thì hãy khao tôi. Anh bảo được. Tối về anh đón. Tôi không biết gà của anh có thật sự đá thắng không, nhưng anh vẫn nhờ con Mi đến lôi tôi ra khỏi nhà. Anh dẫn tôi đi uống cà phê. Anh nói huyên thuyên đủ thứ chuyện, nhưng tôi không nhớ chuyện nào ra chuyện nào. Khi về, anh đòi hôn tôi dưới bóng tối gốc cây trước nhà, nhưng tôi không chịu. Tôi bảo đừng vội.
21.
Chúng tôi đi chung một chiếc xe do thằng chủ khách sạn lái. Hắn làm giàu nhờ nhái tranh người khác. Nghệ thuật là một trò lừa đảo lớn. Ai ngu ráng chịu. Chẳng riêng gì hội họa, văn chương cũng đầy bọn ăn cắp và lừa đảo. Đôi khi tôi nghĩ, bọn lang băm không phải lúc nào cũng làm chết người. Bởi thế bọn lang băm vẫn muôn đời tồn tại. Thằng chủ khách sạn gọi điện thoại cho má mì nói chuẩn bị giùm bốn em. Chúng tôi đến một khách sạn nằm giữa ngã ba địa giới thành phố Hồ Chí Minh, Đồng Nai và Bình Dương. Đĩ ở đây vô lượng. Một người có kinh nghiệm nói: “Các em vẫn còn ít nhiều hương đồng cỏ nội”. Nhưng tôi vẫn không cương nổi. Em hỏi: “Sao nó cứ xìu xìu ển ển vậy?”. Tôi nói tại vì trên bảo dưới không nghe. Em hỏi: “Anh có muốn xài thuốc kích thích không?”. Tôi bảo không. Vấn đề thuộc về cơ chế. “Em bú anh một chút nữa rồi thôi nhé?”. Tôi nói: “Cứ làm đi”.
22.
Tối nào anh con Mi cũng rủ tôi đi chơi. Tôi buồn nên sẵn sàng đi theo anh Hai. Tôi thích đi lang thang ngoài biển hơn ngồi trong quán cà phê, mặc dù suốt ngày tôi cũng đã tất tưởi ngoài bãi. Gió làm tôi co ro. Tôi để mặc cho anh ôm. Một chút ấm áp, nhưng tôi nhất định cự tuyệt khi anh muốn bóp vú tôi. Tôi nói: “Nếu anh còn làm thế, em không cho anh ôm nữa”. Tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại ông và tôi muốn ông là người đầu tiên của tôi. Sau đó, nếu ông không thích, tôi sẽ về quê lấy chồng.
Dì nói với tôi: “Mày đi theo cái thằng đá gà đó không khá được đâu”. Tôi nói với dì: “Nhưng nó có tiền”. “Tiền của nó cũng may rủi thôi con ạ, đừng có ngu. Nếu mày muốn có tiền, tao sẽ có cách”. Tôi không nghĩ được dì sẽ làm gì.
23.
Tôi thật sự cảm thấy áy náy khi Tiểu Phụng ra đi mà không chào tôi. Nhưng mặt khác tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng, ít ra mình đã không gây ra điều gì oan trái. Tôi nghĩ tôi có thể sống bình thường với những cô gái bình thường, khi tôi cần. Những bức tranh tôi vẽ càng ngày càng tồi tệ. Một sự lập lại buồn nản. Những mảng màu không âm vang. Trừu tượng là những ham muốn không rõ rệt, nó đẩy tôi đến chân tường, và tôi phải đối diện với chính mình. Tôi cần phải đốt cháy tôi để tìm một sinh lộ khác. Một lối đi thật. Trong đêm tối, khuôn mặt Tiểu Phụng hiện lên. Những cô gái lam lũ cũng hiện lên với một dáng vẻ chắc khỏe nhưng mờ mịt. Tôi nghĩ ngay đến từ “nhọ” và màu sắc u tối của số phận. Cái gì đã đặt để họ vào một hoàn cảnh? Một câu hỏi không cần thiết phải tìm câu trả lời. Nhưng tôi tìm thấy bố cục ba cô gái cạnh một cái lu sành. Thân thể trần trụi, nhưng khuôn mặt u ẩn, họ là bóng của đêm tối của những điều không thể giải thích. Tôi đã để một tháng ròng ăn ngủ tại chỗ với bức tranh. Lâu lắm tôi mới vẽ lại theo kiểu tả thực. Màu đất xám mê hoặc tôi. Tôi chợt nhận ra, không phải đường nét hay mảng khối, mà cái bầu khí mới chính là thần của bức tranh.
24.
Chúng tôi đến Thích Ca Phật Đài ở Vũng Tàu bán hàng. Một hôm dì nói với tôi rất ngọt ngào: “Dì muốn về núi Cấm mua miếng đất để dành sau này cất nhà, nhưng chúng ta không có đủ tiền. Dì muốn bàn với con vì dì nghĩ chỉ có con mới giúp được cho gia đình mình”. Bỗng dưng tôi thấy sợ dì, tôi ngập ngừng nói: “Con cũng đã làm hết sức rồi, còn có thể làm được gì?”. Dì nói: “Con làm được”. “Việc gì vậy?”. “Dì đã đi hỏi rồi, bán trinh cho người ta sẽ được một món tiền cũng khá”. Tôi hỏi lại: “Chị Hai lớn hơn con, sao không để chị Hai bán trước?”. Mặt dì nghiêm lại: “Vì con Hai nó lớn nên không ai thèm mua”. “Chị chỉ hơn con có ba tuổi thôi mà?”. “Nhưng người ta muốn càng bé càng tốt, con hiểu không?”. Tôi không hiểu. Tôi lắc đầu: “Con không làm đâu. Xưa nay mình không có nhà thì cũng có sao đâu”. “Nhưng chẳng lẽ mình cứ lang thang mãi thế này?”, dì hỏi lại. Tôi im lặng. Khóc. Chuyện có nhà hay không tại sao lại đổ lên đầu tôi?
16.
I don’t understand why I suddenly acknowledge something that has not previously crossed my mind. Living with him. I decided to leave home and I don’t want to return to those impoverished and unreliable days spent with the bucket of herbal medicine. Will I be able to live differently? How will my life turn out? The man in front of me, is he my deliverer from the misery of life endured in all those transient and empty houses? When we return to the hotel, I kiss him and say: “Please stay with Phung.” At least, he agrees to stay and that makes me happy even though he doesn’t touch me. He sleeps on the floor. I hold out my hand and rub his closed eyes.
17.
“I want to wait until you are older.” I tell her when we are at the hotel’s door.
18.
Am I putting him in a difficult situation? I return home to my aunt without saying goodbye to him. “I will start working again tomorrow,” I tell my aunt. Aunt curses me: “Dream on. Nothing good will come to a wayward girl like you. You will either become a prostitute or somebody’s kept woman.” I say: “You can’t speak to me like that.” Aunt berates: “Don’t I have the right to lecture you?” “I’m grateful that you have raised me, but you can’t speak to me like that.” I skip dinner, run to the temple and weep beneath the statue of Quan Yin. Someone hugs me. I sit still and let him hold me until my heart feels a bit easier. I push him away and look into his face. In the blurred shadow of the night, I realize he is a monk. I ask: “Aren’t you the one dating Mi?” He says nothing. I curse him for being depraved and leave.
19.
There are those tranquil early mornings. There are also those early mornings when I wake up and sadly realize perhaps I have never really lived. I go to the coffee shop located inside the artist’s club. Those dull familiar faces. They gather to gamble and then suggest let’s all go to the whorehouse. “Are you coming with us?” The winner will pay for everyone. I go to the gambling spot, lie down and listen to music. It’s a hotel owned by one of them. I recall the night I take Tieu Phung to a bar. She says she has never seen a singer in person. I reply you don’t need to see them in person, because what you see on stage are their true selves. My feelings wander. The gamblers are screaming at each other. I hear the sound of waves crashing onto Mount Father & Son. I picture Tieu Phung carrying the buckets of eastern medicine and herbal drink, weaving her way through the tourist crowd. And one of them flirts with her.
20.
Mi’s brother asks me to join him in Kampuchea to watch a cockfight. I say I have to work. He says if I go with him, he will give me enough money to bring back to my aunt. I ask is it that easy for you to make money? He replies yes. Seeing the cock he brings to the contest, I ask what if your cock loses. He says how can he lose. Everyone speak of things as if they are simple matters. I say I won’t go with him, but if he wins, he should treat me. He agrees. I will pick you up tonight. I don’t know if his cock really wins but he asks Mi to drag me out of the house. He takes me to a coffee shop. He talks nonstop about a lot of things but I can’t remember which from which. On our way home, he wants to kiss me in the dark shade of the tree in front my house, but I don’t let him. I say don’t rush it.
21.
We all go in the same bus. The hotel owner drives. He gets rich by copying other people’s artworks. Art is a big deceitful game. Tough luck if you are clueless. Not only art, literature is also full of thieves and cheaters. Sometimes I think quacks don’t always kill people. So they live on, endlessly. The hotel owner phones the mama requesting four girls. We stop at a hotel located on a three-way border junction of Ho Chi Minh, Dong Nai and Binh Duong. Whores are in abundant quantities here. An experienced guy says: “The girls here are still fresh. They smell of fields and grass.” But I still can’t get hard. She asks: “Why is it so willy-nilly?” I reply it’s because the strong commands but the weak won’t listen. She asks: “Do you want to use enhancement drug?” I say no. It’s a matter of natural mechanics. “I will suck you just for a little while, ok?” I agree: “Keep on.”
22.
Mi’s brother asks me out every night. I feel depressed so I am always eager to go along. I like to walk along the beach better than sit in a coffee house, even though I slave all day at the shore. I shrink with cold before the wind. I let him hug me. A bit of warmth, but I refuse him when he wants to squeeze my breasts. I say: “If you continue to act like this, I won’t let you hug me anymore.” I still believe, one day, I will see the man again and I want him to be my first lover. Afterward, if he doesn’t like me, I will return to the countryside and get married.
Aunt says to me: “You won’t get anywhere if you run around with that cockfighting gambler.” I say to her: “But he has money.” “His money depends on luck, don’t be stupid. If you want money, I have a way.” I can’t possibly imagine the thing she will want me to do.
23.
I truly feel uneasy when Tieu Phung leaves without saying goodbye. On the contrary, I do feel lighter; at least I have not incurred any karmic debt. I believe I can live ordinarily with ordinary women, whenever I need them. Day by day my paintings got worse. A depressing repetition. Fragments of nonreflective colors. Abstraction speaks to vague desires, pushing me toward a dead end, until I come face to face with myself. I need to set myself ablaze in order to find a new path in life. A true path. In the night Tieu Phung’s face appears. Other poor girls also appear, looking healthy but plain, blurry. I immediately think of the word “charcoal” and the murky color of fate. What has placed them in this condition? It’s a rhetorical question. I sketched an image of three girls next to a large terra-cotta jar. Naked bodies, sullen faces. They are shadows of the dark night and of unexplainable occurrences. For an entire month, I eat and sleep next to the painting. It’s been a while since I use realism in my work. The gray earthen color seduces me. I suddenly realize the essence of art does not originate from the artist’s brushstroke or his composition, but instead from the ambience newly created.
24.
We now conduct business at BuddhaTemple in Vung Tau. One day aunt speaks to me with a sweet tone of voice. “I want to return to ForbiddenMountain, buy a piece of land so later we can build a house there, but we don’t have enough money. I want to ask you a favor because I believe you are the only one who can help our family.” All of a sudden, I become frightened. I falter: “I already have tried my best, what else can I do?” She says: “You can do this.” “What is it?” “I’ve already asked around. You can sell your virginity for a good sum of money.” I ask her: “Big sister is older than me, why don’t you ask her first?” Her face becomes serious: “It’s because she is too old. No one wants to buy her virginity.” “She is only three years older than me.” “But they like younger girls, the younger the better, do you understand?” I shake my head: “I don’t want to do this. We never own a house all this time and we are still doing fine.” “But we can’t possibly wander around like this all our life.” I stay silent. I cry. Why do I have to bear the burden of owning a house on my shoulder?