Nguyễn Phước Nguyên chuyển ngữ
trích Selected Poems
bản dịch Anh ngữ của Merryn Williams – Bloodaxe Books Ltd, 1992
The Guitar
The wail of the guitar
begins.
The goblets of dawn
are broken.
The wail of the guitar
begins.
It is useless to hush it.
Impossible
to hush it.
It weeps, monotonous
as water weeps, as wind
weeps above the snowfall.
Impossible
to hush it.
It weeps for things
far away.
Sand of the warm South
pleading for white camelias.
It weeps, like an arrow
without a target,
an evening without dawn,
the first dead bird
on the branch.
Oh, guitar!
Heart mangled
by five swords.
Đàn
Tiếng khóc của phím đàn
bắt đầu.
Những ly rượu bình minh
tan vỡ.
Tiếng khóc của phím đàn
bắt đầu.
Hãm thanh vô ích.
Không thể nào
tắt được.
Đàn nhỏ lệ, giọt đều
như hạt nước sầu ngân, như băng phong
than vãn trên từng cánh tuyết rơi.
Không thể nào
tắt được.
Đàn khóc những gì
đã xa khuất.
Cuồng sa từ phương trời Nam ấm áp
nguyện cầu cho trà mi trắng.
Đàn khóc, như làn tên
lao vào vô định,
hoàng hôn không nắng mai,
loài quyện điểu đầu tiên chết
trên cành.
Đàn ơi!
Xé tim
bằng năm lằn dao sắc.
oOo
The Moon Comes Out
When the moon comes out
the bells fade into silence
and impenetrable paths
come to light.
When the moon comes out
the sea floods earth’s surface,
the heart feels like an island
in the infinite.
Nobody eat oranges
under the full moon.
You eat only green
and icy fruit.
When the moon comes out,
one hundred identical faces,
the silver coins in your pocket
weep.
Khi Ánh Trăng Xuất Hiện
Khi ánh trăng xuất hiện
chuông chiều phai vào câm lặng
và những lối mòn khuất lấp
chong đèn.
Khi ánh trăng xuất hiện
đại dương hồng thủy mặt địa cầu,
tim như đảo nhỏ
trong vô cực.
Không ai ăn cam
dưới vầng trăng tròn.
Chỉ ăn trái xanh
và lạnh.
Khi ánh trăng xuất hiện,
trăm gương mặt giống nhau,
những đồng bạc trong túi
bật khóc.
oOo
He Died at Dawn
Night of four moons,
one solitary tree,
one solitary shadow,
one solitary bird.
I seek in my flesh
the traces of your lips.
The fountain kisses the wind
and doesn’t touch it.
I carry the No that you gave me
in my palm,
like a wax lemon
almost without colour.
Night of four moons,
one solitary tree.
Upon the point of a pin
my love is spinning.
Người Chết Lúc Bình Minh
Đêm tứ nguyệt,
một thân cây đơn côi,
một chiếc bóng cô độc
một cánh chim lẻ loi.
Tìm trên da thịt tôi
dư cảm đôi môi em.
Nước tuôn hồn hôn gió
và không chạm đời nhau.
Mang chữ Không em tặng
trong lòng tay,
giống trái chanh bằng sáp
gần như không màu.
Đêm tứ nguyệt,
một thân cây đơn côi.
Trên đỉnh nhọn mũi kim
tình yêu tôi quay vòng.
oOo
Back from a Walk
Assassinated by the sky,
between the shapes that move toward the serpent
and those that move toward the glass,
I’ll let my hair grow.
With the tree of amputated limbs, unsinging,
and the child with the blank face of an egg.
With little broken-headed animals
and ragged, dry-footed water.
with all that is exhausted, deaf and dumb
the butterfly drown in the inkwell.
Stumbling with my different face each day.
Assassinated by the sky.
Sau Lần Tản Bộ
Ám sát bởi bầu trời,
giữa những hình tượng đi dần vào xà thể
và những hình tượng chuyển dần đến pha lê,
Tôi mọc tóc dài.
Với thân cây tàn khuyết nhánh, không ca hát,
và đứa bé gương mặt trứng tròn vô tư.
Với những loài thú nhỏ vỡ đầu
và rách tươm chân nước cạn khô.
Với tất cả những gì đã kiệt quệ, điếc và ngu đần
con bướm chết chìm trong giếng mực.
Lao đao với gương mặt tôi khác biệt mỗi ngày
Ám sát bởi bầu trời.
oOo
Casida for the Reclining Woman
To see you naked is to remember the earth.
The flat earth, emptied of horses.
The earth without a rush, pure shape
closed to the future: a silver boundary.
To see you naked is to understand the desire
of the rain that seek a fragile form,
or the fever of the sea’s great face
which can’t find the light of its cheek.
Blood will resound through little rooms
and will come with swords flaming,
but you will not know where they conceal themselves,
the toad’s heart, the violet.
Your stomach is a struggling of roots,
your lips are a formless daybreak.
Under the lukewarm roses of your bead
the dead moan, waiting their return.
Bài Thơ Lúc Em Nằm
cho BBBB
Để nhìn em lõa thể là để nhớ xưa trái đất.
Trái đất phẳng bằng, cạn vó ngựa nện đau.
Trái đất không bôn ba, hồng hoang nguyên thể
tương lai chối từ: lấp lánh lằn ranh.
Để nhìn em lõa thể là để hiểu lòng khát vọng
của cơn mưa rơi tìm hình dáng mong manh,
hay của mặt đại dương trong cơn mê sảng
trên dung nhan mình không tìm thấy ánh dương quang.
Máu sẽ vọng âm xuyên những buồng tim nho?
và sẽ đến bằng những rực lửa dáo gươm,
em sẽ chẳng biết nơi ẩn mình của chúng,
trong tim cóc sần sùi, giữa mỗi nụ hoa.
Rễ sống chen mầm dạ em chất chứa,
cánh môi em là vô dạng bình minh.
Giọt mồ hôi em nở nụ hồng thoảng ấm
Rơi thấm mong chờ nỗi chết hồi sinh.
oOo
Casida of the Rose
The rose
was not looking for the daybreak:
almost eternal on its branch
it looked for something else.
The rose
was not looking for knowledge, or for a shadow:
the boundary of flesh and dream
it look for something else.
The rose
was not looking for the rose.
Unmoving in the sky
it looked for something else.
Bài Thơ Hoa Hồng
Hoa hồng
không trông đợi bình minh:
như bất diệt trên cành
hoa tìm tâm nguyên khác.
Hoa hồng
không tìm sự hiểu biết, hay bóng hình:
ranh giới giữa thịt xương và ảo mộng
hoa tìm tâm nguyên khác.
Hoa hồng
không đi tìm hoa hồng.
Bất động trong bầu trời
hoa tìm tâm nguyên khác.
bài đã đăng của Federico García Lorca
- Đàn Ghi-ta - 16.01.2013
- Ba mẩu chuyện nho nhỏ về gió - 10.03.2011