Dẫn nhập: Không gian là khoảng giữa Việt nam& Hoa kỳ, thời gian vào khoảng giữa buổi chiều bên này buổi sáng bên nọ; diễn viên gồm ba nhân vật: 1 đồng nam (hình dáng và cá tính lúc nào cũng bất cập bao giờ cũng vậy, như đang đuổi bắt chuồn chuồn.) + 1 đồng nữ (đánh cái quần levi’s cạp trễ, quàng qua vai cái bị với hàng chữ rõ, to Born To Be This; nhân dáng lúc đi, đứng, nằm, ngồi ngó tợ như đang đọc tiểu thuyết, cá tính có hơi nông nổi, ưa đuổi bắt những con còng gió trên biển.) + Vai chính (bất cứ ai đang lẩn thẩn lẫn trong đám thính giả.) Sân khấu, dàn dựng ở bất cứ đâu/ bất cứ lúc nào; phần ánh sáng thật mờ nhạt như không có càng tốt, phông phải thay đổi theo trình tự thời tiết bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Nhạc nền là chuỗi đập bồn, gõ bát, của một đám văn nghệ sĩ đang ăn nhậu càng hay; lời thoại phát ra phải át đi tiếng lẩm bẩm của vai chính và phải hệt như trên mặt bản thảo. Ghi chú: Ở những dấu chấm, nơi khoảng trống, hãy đan chen cho được tiếng rú của đồng nam, cũng như tiếng gào, ngất trong cơn mê sảng của đồng nữ. Màn vén lên khung cảnh và nhân vật cứ thế nối tiếp bất tận, nên nhớ phần âm thanh cực to và Vai chính luôn luôn chen lấn với đám thính giả bởi kịch, cỡm tợ như tiếng lời lúc nhỏ nhẹ bên tai, tự nó đã là một thứ chi đó (!) hết sức bức xúc.
… Đồng nữ- nơi ấy có gì?
(Vai chính- Gõ, cửa sẽ mở!)
Đồng nam- chẳng có gì hết,
những cánh dơi, phế tích một
thời đã xưa, vắng; đã đổ
nát theo ngày. (Vai chính- Gõ
cửa sẽ mở!). Đồng nữ- có
rất nhiều khoảng trống và mùa
oi, nồng. (Vai chính- Gõ, cửa
sẽ mở!). Đồng nam- ồ! không,
chỉ có lũ gió, những đời
mùa đã thất tán, những cổ
tích ương dở cùng cội ngàn.
………………………………….;……………………………………………………..!
Đồng nữ- những dị biệt của
lời, tự nó đã thành nhiều
khoảng trống giam nhốt. (Vai chính-
Gõ, cửa sẽ mở!). Đồng nam-
ô, điều dị biệt giống như
bức tranh, vẽ trừu tượng, bụi
đã bám; là sâu, tối ẩn
ức, và khoảng không là tưởng
tượng trong lời; cỏ dại đương
mọc rêu trên quá vãng. (Vai
chính- Gõ, cửa sẽ mở!). Đồng
nữ- còn định mệnh và chọn
lựa, thì sao?. (Vai chính- Gõ,
cửa sẽ mở!). Đồng nam- hãy
để mây trôi giữa dấu mốc
của thời gian, bởi tất thảy
rồi sẽ lung lay, sẽ thành
bụi; gió, hừm! bình minh, hãy
ném đi những chiều hôm tẻ
nhạt, chúng ta rồi cũng bụi
vẩn.
………………………………………..;…………………………………………………………..!
(Vai chính- Gõ, cửa sẽ mở!)
lưu hy lạc.
*ý thơ của Ý Liên.
(toàn bộ lời thoại rút trong tập Thanh Xuân của Khế Iêm.)