Trời hạn hán cả năm, đồng khô cỏ cháy, các nguồn nước sắp khô kiệt hoàn toàn. Lũ trẻ mục đồng thả trâu đi lang thang cùng khắp rồi uể oải tìm nơi trốn nắng. Bỗng một thằng ốm tong, đen thui, ghẻ lở đầy người la lên thật to:
“Ê, nếu tụi bay lạy tao, tôn tao lên làm trời thì tao sẽ làm mưa cho.”
Cả bọn trẻ đều đồng ý, cùng nhau lấy rơm kết râu, làm mũ cho thằng bé làm trời. Nó leo lên trụ rơm, ngồi xếp bằng, hai bàn tay ngửa lên giơ ra đàng trước. Bộ dạng hết sức nghiêm trọng không khác chi vua.
Phía dưới lũ mục đồng vừa hát vừa lạy:
Lạy trời mưa xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày.
Rồi cả bọn đồng hỏi:
“Mưa chưa.”
“Chưa.”
Chúng lại hát:
Trời không mưa xuống
Thì trời đái xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày.
Cả bọn lại hỏi:
“Mưa chưa.”
“Chưa.”
Chúng lại hát:
Trời không đái xuống
Thì trời khóc xuống
Lấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày
Cả bọn lại hỏi:
“Mưa chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì trời phải chết.”
Lũ mục đồng cùng thét lên. Chúng châm lửa đốt đống rơm rồi nhảy lò cò xung quanh vừa vỗ tay vừa hát:
Lạy trời mưa xuống
Lấy nước cứu trời.
|
|
|