- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Xuân bất tái lai

Trời lạnh. Người tự nhiên nổi sần sượng, ngứa. Ngứa gãi sướng tay sướng chân. Cứ thế mà gãi. Càng gãi những vết sần sượng càng đỏ tươi, nhìn như ghẻ, nhìn thấy sợ, nhìn thấy ngán. Lấy lotion bôi. Da bớt khô nhưng vẫn nứt ngang dọc tương tự như ruộng lúa vào một ngày nắng hạn, như đường đào bới ngổn ngang của những con cái ghẻ.
Trời lạnh. Làn da xám đen rủ nhau nổi dầy cộm tương tự như người phong cùi. Phong cùi? Con cái nhà cửa có mà cũng như không. Đành phải giã từ, chui vào trại tập trung, ngày ngày phơi nắng trước sân, ngước mắt nhìn trời xanh ngậm ngùi tiếc xót. Phong cùi? Thà là nhảy sông nhảy suối. Chết đi, xác trôi lềnh bềnh ba ngày ba đêm rồi tấp vào bờ vào bụi biến thành thằng chổng. Phong cùi? Chẳng lẽ tại mình ở dơ? Sáng Thái tắm. Tắm xong, bớt ngứa, bớt gãi, những vết đỏ sần sượng bớt gồ ghề kéo đồi kéo núi. Nhưng sau đó khoảng một tiếng, chó đen lại hoàn mực đen. Ghẻ tiếp tục đội mồ sống dậy. Ngứa! Gãi sướng da sướng thịt!
Trời lạnh. Mây đen mây xám kéo ngập bầu trời. Bước xuống xe, khoác lên người mảnh áo len, Thái ghé vào cafeteria của sở,
— Một ly cà-phê đen, please.
Người thâu ngân viên mắt xanh tóc nâu gốc Mễ Tây Cơ đang đứng sau quầy tính tiền,
Amigo uống cà-phê Mỹ hay cà-phê Việt Nam?
Amiga cũng biết pha cà-phê Việt Nam hay sao?
— Biết chứ, manager Việt Nam mới chỉ tuần rồi.
— Thôi, con lậy mẹ, amiga. Mẹ pha cà-phê Expresso thì họa may.
Amigo đau hả?
— Giỡn chơi!
— Sao nhìn mặt mệt mỏi như ốm mới dậy vậy?
Well, I guess…I’m S.A.D.
Sad?
— Không phải.
— ???
Tính gãi, nhưng ngại. Ai lại làm chuyện mất thể diện thế kia trước mặt người đẹp. Cầm ly cà-phê Mỹ đi vội về văn phòng. Ngồi xuống ghế, len lén cúi xuống gãi bằng thích. Trời lạnh, ngứa. Trời lạnh, xìu. Đứng dậy bật hết bốn năm ngọn đèn trong văn phòng. Cái này chắc là tại S.A.D., Seasonal Affective Disorder.
Tiếng gõ cửa vang lên. Thái ngưng gãi ghẻ, cười tươi chào đón đồng nghiệp tóc vàng,
— Hôm qua Danny tới văn phòng. Hắn hăm he đưa mi ra phiên họp toàn ban tuần tới.
Tự nhiên hết ngứa. Ngứa biến tan khi nhận được bản tin bất ngờ. Cơn ngứa biến mất nhường chỗ cho cơn giận. Thái tính mở miệng chửi thề văng tục. Phải chửi toáng lên cho hả cơn giận. Đã mở miệng ra rồi. Lời nói đã dâng cao đầu môi, câu chửi đã thập thò chót lưỡi. Nhưng thôi. Nuốt vào. Nhịn. Nhịn như nhịn không gãi khi bị cơn ghẻ ngứa hành hạ gần một tuần nay.
Cô người Nga độc thân ăn tiền trợ cấp có hẹn sáng nay lúc 10 giờ. 9 giờ gọi vào, con đau đang nằm trong bệnh viện, xin gặp tuần sau. Đóng sổ lại, Thái đi ra cafeteria ăn sáng.
Người đẹp amiga Mễ biến mất. Giờ này thanh niên gốc Việt ngáp ngắn ngáp dài đứng trông quán,
— Xếp uống chi?
— Thôi đại ca, cho ly nước lạnh, thật lạnh và cái menu.
— Ủa, không cà-phê sao?
— Không.
— Nghe nói Sở An Sinh Xã Hội đang kiếm người mới cho chức vụ Trưởng Văn Phòng. Có mấy người nói xếp và Danny là hai con bài sáng giá. Có ăn khao, đừng quên em nhé xếp.
— Mi cũng nhậy tin dữ. Làm ơn cho xem cái menu.
Người thâu ngân viên gốc Việt đưa cái menu. Nhìn tới nhìn lui. Sao hàng chữ nhảy múa rồng rắn thế kia? Đưa sát vào mặt, hàng chữ nhòe nhoẹt. Đưa cái menu ra xa, rồng thôi nhảy, rắn thôi múa. Đưa ra xa hơn nữa, hàng chữ đen đen hiện rõ nguyên hình. Chẳng lẽ viễn thị? Không phải đâu. Chắc tại trời âm u. Thái nhìn chung quanh, đèn trắng bật sáng khắp nơi.

Đưa cái menu vào sát cặp mắt, mờ ảo lại hiện ra. Đẩy cái menu ra xa, chữ đen đen hàng hàng xếp lớp. Vậy là đúng ngay chóc. Vậy là dám bị viễn thị rồi.

Thái nhớ lại tuổi mười lăm đọc truyện chưởng coi phim bậy trong bóng tối mờ mờ. Tình trạng đọc lén coi lút diễn đi lập lại cho tới một hôm ngồi ngay hàng ghế thứ hai trong lớp, nhưng Thái thấy hàng chữ phấn trắng trên bảng đen trong lớp tiếng Việt Nam mờ mịt sương mù. Quay sang mấy thằng bạn ngồi bên cạnh, Thái thấy chúng nó viết như điên.

Phục Ba Tướng Quân Mã Viện mang quân đuổi theo Hai Bà Trưng. Cùng đường Hai Bà nhảy xuống sông Hát Giang tự vận vào ngày 6 tháng 3 năm Quý Mão, 43 A.D.
— Sao tao không thấy chi hết? Chữ trên bảng mờ như thế mà mày cũng thấy. Chữ đó chữ chi? Phục hay phúc? Phục hả? Thế mà lại tưởng cô giáo hôm nay loạn, viết tiếng Việt lộn sang tiếng Anh.
Tới lúc đó mới biết là mình cận thị, phải đeo kính.
Bây giờ bốn mươi mốt tuổi, hình như viễn thị ghé ngang hỏi thăm. Hèn chi mấy lần trước trong phòng họp, tới giờ thuyết trình, Thái cầm giấy chuẩn bị đọc nhưng tự nhiên thấy chữ nhảy múa. Nghĩ là tại ngồi lâu với computer, mắt mỏi, Thái gỡ kính cận ra dụi đôi mắt, lại thấy sáng chói như cũ. Thái nhớ tới mấy người bị bifocal, phải đeo kính hai tròng, mắt lồi mắt lõm nhìn thấy dị. Bây giờ cũng dám tới phiên mình mắt lõm mắt lồi.
Ghẻ ngứa kéo lên cả da mặt. Ghé vô phòng vệ sinh soi gương. Trời lạnh mây xám âm u, mặt mày Thái xám đen xám xịt. Chân tóc kéo cao lộ cái trán bướng. Tóc vuốt một cái rụng đầy cả nắm. Nhìn vô trong gương một lần nữa, Thái nhận ra được bao nhiêu khoảng trống lộ thiên giữa chân tóc. Thái nhìn tới nhìn lui, phòng vệ sinh không có ai. Đưa sát cái mặt vào gương, nhìn lên Thái nhận ra gầu bám dọc ngang da đầu tương tự lá mùa thu phủ ngập sân cỏ. Tóc lưa thưa như mới ốm dậy, như người chạy chemotherapy. Tình hình như vầy chẳng mấy chốc mà rụng hết tóc. Hói là con đường không thể chạy trốn.
Thái nhìn xuống, bụng đã to. Thời gian gần đây quần 32 nhảy vèo lên 35. Ban đầu Thái không tin, nghĩ mình nhìn lộn, thử tới thử lui. Nín thở, hít bụng, mặt đỏ căng cứng, quần 32 vẫn chật. Thái nhắm mắt thử quần 35. Vừa y!
Giáng Sinh vừa qua, Thái gặp mấy người bạn thời trung học. Nếu không được báo trước, Thái sẽ không nhận ra hai thằng bạn của tuổi mười tám. Hai đứa tóc rụng lưa thưa nhìn như đám cháy rừng của miền Nam Cali. Một thằng mập, lùn, tròn như hột mít, bệnh gan. Thằng kia còn tệ hơn, mập, bụng to như thùng nước lèo, bệnh tiểu đường, cholesterol. Đã hói, tóc bạc, nó còn bị đụng xe rụng hết nguyên một hàm răng phía dưới.
Thái nhe răng ra. Răng thì cũng tạm được. Tất cả hai hàm răng đều là của thật, không có của giả. Răng thật, chân răng không bị viền đen bám chung quanh. Nhưng ông nha sỹ trong lần khám răng tháng trước nói nướu răng của sir bắt đầu bị mòn. Tiện tay, ông trám lại những lỗ bị sâu nằm phía trong, mắt thường dân nhận không ra. Tiện miệng, ông ta khen sir có hàm răng tốt, chân răng bị mòn nhưng lợi răng còn đỏ hồng. Tiện chuyện, ông khuyên nên bỏ thuốc và bớt uống cà-phê, bởi răng của sir bị khói thuốc và cà-phê bám vàng, vàng như nghệ.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh của sở, Thái lẩm bẩm,
Vô thường! Vô thường! Đại vô thường! [1]
Thái lái xe về tới nhà, nhà trống trơn. Cơm nước trong bếp nguội lạnh. Trên bàn một mảnh giấy kẹp dưới tàn thuốc, “Thiên is sick. I’m with Thảo in Cedar Creeks Hospital.”
Thái phóng vào bệnh viện cửa Cấp Cứu.
— Tên bệnh nhân?
— Trần Thiên.
— Phòng 832.
Thái phóng tới thang máy. Phòng 832 nằm ngay góc. Thằng Thiên nhắm mắt ngủ say trên giường bệnh. Con Thi đứng hôn thằng bồ mùi mẫn sau cánh cửa. Con Thảo ngồi bệt dưới đất ngủ gật ngay góc phòng. Thấy bố, con Thi đẩy thằng con trai ra, mặt tỉnh bơ,
Hi, Daddy.
Thằng con trai xa lạ nhìn Thái, không mở miệng nói một câu, bước ra ngoài. Con Thi đi theo sau.
Nghe tiếng động, con Thảo mở mắt. Mặt mũi con bé dơ như một con chó con bị ghẻ. Con Thảo ôm bụng, nước mũi thập thò,
— Bố ơi, con đói…
Thái nén cơn giận nhìn theo con Thi đang xà nẹo với thằng bồ trước cửa phòng. Nhìn con gái, Thái nhận ra hình dạng của người vợ thuở nào. Nhớ tới vợ, Thái bấm bẩy số. Chuông điện thoại vang lên, reng, reng, reng… Không ai bắt phone. Thái liếc nhìn, con Thi vẫn chưa buông rời thằng con trai tóc xanh tóc đỏ tòng teng xỏ đầy hai lỗ tai, nhìn cực kỳ văn minh. Thái thở dài,
— Vợ là tội. Con là nợ.
Tự nhiên Thái thấy mình sao ngu quá sức, biết thế hồi xưa cạo đầu đi tu.
Vợ Thái hồi đó học lớp Mười; con gái mặc quần jean căng phồng, chơi bi-da đi hai cơ, game over. Vợ Thái hồi đó lớp Mười Một chơi bóng chuyền; con gái nhảy cao, đập xuống, con trai đứng ngẩn ngơ nhìn theo, chảy nước miếng. Vợ Thái hồi đó lái xe số tay ngoài freeway; xe cảnh sát hú còi,
Young lady, vận tốc tối đa của freeway là 65, cô chạy tới 95 dặm một giờ. Cho xem bằng lái.
Vợ Thái lớp Mười Hai chớp chớp mắt, òa ra khóc nức nở. Tóc dài con gái rối tung. Người cảnh sát ngạc nhiên, e dè hỏi. Vợ Thái tiếp tục nghẹn ngào, tiếng được tiếng mất, nói mẹ đang hấp hối trong bệnh viện. Tưởng thật, người cảnh sát tha tào cho cái ticket.
— Em đóng kịch giỏi ghê.
— Kẹt quá đành chơi đại. Ông cảnh sát mà gọi vào bệnh viện Cedar Creeks hỏi có mẹ em ở trong đó hay không là vỡ mặt.
Cuộc tình càng lúc càng căng thẳng, đơm hoa trổ nụ. Hai đứa mê nhau như điếu đổ, yêu nhau như tài tử Hollywood. Ba mặt con, bon chen kèn cựa tới lui, Thái vẫn không vượt quá khỏi bàn giấy của văn phòng. Quay đi quẩn lại cũng vẫn chỉ loay hoay với dân thất nghiệp, dân chửa hoang, dân tái định cư của Sở An Sinh Xã Hội. Tình yêu biến mất. Nàng bỏ đi không một lời giã từ. Một năm sau, nàng ghé nhà nói hai đứa lên tòa ký giấy. Thái nói,
— Không!
Tối hôm đó Thái trằn trọc trên giường. Hồi xưa cứ tưởng tình yêu bền vững đời đời. Thiên hạ lắm kẻ tán phét thế mà cả thế giới xúm vào, tin. Thế nào mà bền vững được? Tình yêu, love at first sight? Excusez moi! Tình dục, lust at first sight thì có. Mà đó là chuyện đương nhiên. Con người là chi? Cũng chỉ là động vật như mọi động vật khác thôi. Hồi xưa ở trong rừng Phi Châu leo trèo phá phách như mọi con khỉ khác. Bất ngờ tự nhiên bữa đó hứng hứng đứng lên chơi chơi. Đứng lên được một lần, đứng tiếp, đứng tiếp nữa. 6, 7 triệu năm trôi qua, khỉ thành người. Động vật dù là động vật cao cấp thì cũng vẫn chỉ là động vật. Tình dục để duy trì nòi giống là bản tính tự nhiên Ông Trời ban cho. Thời người ta mới lớn, người ta yêu hay người ta dục? Tình dục, đương nhiên, lust at first sight. Chấm hết! Thỏa mãn rồi, chán nhau. Lấy nhau, ở với nhau, biết tẩy nhau, bỏ nhau. Tình nghĩa vợ chồng nên giải thích theo một cách khác. Tình đây không phải là tình yêu mà là tình dục. Dục nghĩa vợ chồng. Dục hết, nghĩa kéo tới. Nếu nghĩa không ghé thăm, thế là bankruptcy. Tưng bừng khai trương, âm thầm dẹp tiệm.
Thái biết khi tình dục đã hết, tình nghĩa bốc hơi biến tan. Vậy thì thôi! Giữ lại gót hài sen làm chi? Thái quyết định giữ lại ba đứa con.
Vợ Thái ở cách một thành phố, sống một mình. Năm ghé về nhà một lần tối 25 tặng cho mấy đứa con quà Giáng Sinh, rồi bỏ đi. Thái nhìn theo vợ, tiếc.
Hồi vợ mới bỏ đi, Thái nhớ gọi qua mấy lần. Khuya, tiếng người nhấc điện thoại đàn ông, giọng mệt lả thở không ra hơi. Máu ghen nổi lên, Thái nghĩ tới án mạng. Chắc phải có đổ máu. Chắc phải lên trang nhất của báo địa phương. Phải cho người tình phụ một bài học. Phải nhìn mặt người đàn bà bội phản trợn tròn, chớp chớp hối hận, giọng thều thào,
— Anh!… Anh! Em biết em có lỗi. Em phụ một lời thề. Em không hối hận nếu được chết trong bàn tay của anh. Mai này, nhớ em, hãy ra mộ. Anh trải hoa hồng lên mộ là linh hồn em vui rồi…
Không được! Người cảnh sát ngày xưa khờ dại, nhưng Thái không dại khờ. Thái tính toán, trong hoàn cảnh này nhất định phải quay mặt đi; nhất định không để cho ánh mắt giai nhân lung lạc; nhất định phải vung tay lên, cương quyết đưa xuống để ánh mắt kia lạc thần, mờ lại, bạc thếch.
Tốt nhất là căn vào lúc nàng đi làm về, Thái đứng núp sau bụi cây cạnh ngay cánh cửa của căn chung cư. Phải đợi nàng vặn khóa, mở cửa, Thái đeo mặt nạ đen như ninja, nhào ra, một tay bịt miệng, tay kia đẩy nàng vào nhà. Phải khóa cửa thật lẹ. Không nhìn ánh mắt của nàng, không nói gì hết, tay vung cao, hạ xuống. Không cho nàng cơ hội mở miệng nói một lời, nếu không là hỏng bét. Ánh mắt giai nhân chớp chớp một lần, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Càng nghĩ về dự án cho tương lai, lòng Thái càng mềm đi. Sát khí trong người hạ xuống. Thái nhớ lại, hồi còn đi học báo Mỹ đăng tin có một người đàn ông Việt Nam bắn chết vợ, lên ghế điện, mấy đứa con bơ vơ mất cả bố lẫn mẹ. Thái với mấy thằng bạn ngồi ăn trưa trong cafeteria của trường trung học cười hô hố nói thằng cha đó khùng, ai mà chết vì gái. Thế mà giờ đây Thái đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Lên ghế điện, Thái chẳng ham. Sát khí tan, Thái bỏ qua dự án cho tương lai.
Gần năm năm trôi qua, vợ Thái đã lên xe hoa với người khác.
Thái bật bếp điện nấu nước phở. Con Thi nói con không ăn tối, giờ này ngồi trong phòng, chắc lại đang ôm điện thoại. Thái dọn ra ba tô phở cho thằng Thiên, con Thảo và chàng. Con bé Thảo sáu tuổi, giờ tươi như hoa, thơm mùi xà bông đu đủ, sạch sẽ mịn màng như công chúa Mỵ Nương sau khi được gà trống Hùng Thái Vương tắm rửa.
— Bé Thảo đói chưa?
— Con đói.
— Bé Thảo ăn phở hay hamburger?
Con bé nhìn bố cười toe toét,
— Con thích phở.
Thằng Thiên, mặt còn xanh lét như tàu lá chuối, đang nằm trên giường nhìn Thái giỡn với con Thảo. Nó bật cười,
— Bố ơi! Con cũng ăn phở.
Thái bế con Thảo trên tay, tay kia sờ trán thằng nhỏ, trán còn hơi nóng,
— Người lính trẻ phải đợi thêm mười phút nữa Phở Thái mới mở cửa.
Thái bỏ con bé Thảo xuống, lại ngứa. Tính gãi cho đã, nhưng nhớ mình đang đứng trước mặt con, Thái dừng lại, di di ngón tay trên vết ghẻ, đi lên lầu,
— Thi, xuống ăn tối.
I told you I’m not hungry!
Đóng cửa lại, Thái đi xuống. Cái kiểu con Thi rồi cũng là kiểu bỏ đi. Con bé mở miệng là sổ tiếng Hồng Mao. Tiếng Việt không biết một chữ gãy đôi. U a u ơ như người Mỹ nói tiếng Việt. Thái hối hận hồi đó không chịu để ý đến nó nhiều hơn. Hồi đó ham làm quá, mất vợ. Giờ này ngơ ngơ ngác ngác gà trống nuôi con. Làm găng với con Thi, nó bỏ nhà đi hoang, mất con. Mai mốt nó về, vác theo cái của nợ quẳng cho ông ngoại nuôi. Nhịn nó một chút như nhịn gãi ghẻ. Sang năm con Thi vô đại học, xong một cái nợ.
Thái chép miệng, phải đổi chiến thuật, phải chịu khó hơn một chút dậy cái giống họ Trần đang ngồi trên giường húp xùm xụp tô phở nói tiếng Việt.
— Bố ơi, mai con có đi học không?
— Thôi, ốm, ở nhà.
— Con cũng ở nhà với Thiên.
— Con phải nói… với anh Thiên. Nói.
— Con cũng ở nhà với anh Thiên.
— Giỏi. Con gái rượu của bố tuyệt vời. Ngày mai cho hai anh em ở nhà chơi. Mai khỏi đi học, khỏi đi làm. Mai bố ở nhà dậy tụi con tiếng Việt. Bây giờ người lính trẻ đánh vần trước. Còn nhớ chữ Việt đánh vần làm sao hay không?
Cái giống họ Trần ngừng húp phở,
— Vờ, i, vi, …ê, via, …tê, viết, …nặng, …Việt.
— Giỏi, giỏi quá.
— Còn chữ Nam?
— En nờ, a, …na, em mờ, …Nam.
oOo
Ông bác sỹ nói,
— Ông bị dị ứng với thịt bò. Ông càng ăn thịt bò, ông càng bị ngứa.
Thái trợn tròn mắt,
— Bác sỹ nói sao chớ cả đời tôi ăn thịt bò mà có thấy chi đâu?
Không nói chi, ông bác sỹ lật hồ sơ cá nhân của Thái lên, cười nhếch mép, chậm rãi nói, giọng hơi đểu,
— Ông năm nay bốn mươi mốt tuổi, tuổi đã toan về già. Ông còn ăn thịt bò, ông sẽ còn ngứa dài dài. Ông nhìn những vết mề đay nổi đầy trên người đi. Ông tiếp tục ăn thịt bò, có ngày mất mạng. Ông trên bốn mươi rồi, tôi đề nghị kỳ tới ông lấy hẹn khám prostate đi.

Nghĩ tới lúc phải cong lưng xuống cho ông bác sỹ khám tuyến tiền liệt, Thái rùng mình, rụt xương sống, mặt xanh lại. Chàng chấp nhận gà trống một mình nuôi con, chấp nhận tóc hói, chấp nhận mặc quần 35, chấp nhận giã từ thịt bò; nhưng chết thì chết, chàng nhất định không chịu cong lưng xuống; chết thì chết, chàng nhất định không chịu đeo kính, kính hai tròng, mắt lồi mắt lõm.

 

————————
[1] Phù hoa nối tiếp phù hoa. Tất cả chỉ là phù hoa (Giảng Viên 1:2).

bài đã đăng của Nguyễn Trung Tây