Trang chính » Các Số Da Màu định kỳ, Da Màu số 18, Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Sân Khấu Được Đánh Số # 092671

 

Một đôi giày nở hoa trắng trên bãi cỏ khô.
(Kawabata)

Tôi xếp hàng sau lưng em ở Bank of America. Tóc em cắt tủa nhuộm hồng pha mầu xanh lá. Trong đầu tôi, có một lũ chim đen ào đi và một bầy chim trắng ùa đến. Có một con chim điểm tuyết thả cánh xuống vai trái của em hót thánh thót ngôn ngữ thơ lạ… Vai em là cây thánh giá trên đồi hành hình cỏ ngả. Lúc em quay lại, tôi thấy môi em đánh mầu son đỏ tía như vệt máu cứu rỗi trong lòng tay Chúa đinh xuyên. Em mặc áo rất hở. Tôi thấy đôi cánh thiên thần xâm mầu chàm tím choán hết phiến lưng em trần, trần như Chúa hài đồng trong máng cỏ đêm đông… Nhưng em biết đấy thiên thần thì biết tôi sẽ nói gì và làm gì. Tôi nói đùa vậy thì em bảo tôi phải làm gì. Em bảo tôi xoẹt diêm cho em hút thuốc. Em hút Virginia Slim mà dáng em thì cũng rất liễu. Tôi bảo em ở Virginia thì có hoa dogwood như những tầng bướm trắng trên lá xanh. Tôi bảo em nếu là truyện thần tiên cho trẻ thơ thì tôi sẽ phải đốt cặp cánh của em để em ở lại trên mặt đất thơm mùi xăng và mùi tiền này. Cột xăng Mobil phía bên kia đường có con ngựa đỏ cũng có đôi cánh như em. Em biết đấy thiên đàng thì không có mùi xăng lại càng không có mùi tiền. Như thế thì tôi lại có dịp xếp hàng sau em ở Bank of America sau đôi cánh xâm mầu chàm tím của một thiên thần Punk. Tôi đoán vậy vì em tô quầng mắt rất đen và đậm và em đeo một chiếc thánh giá gỗ rất to. Cuối cùng thì em cười với tôi. Nụ cười đẹp nhưng lạnh. Nụ cười đầy tính chất Mỹ.

Anh giành mỏm đá biển của con chim cát đơn độc ngồi chờ sóng mắt em từ một chân trời mất hút ở Crystal Cove. Bầu trời là một tảng đá xám và khuôn mặt em, nỗi ám ảnh cuối cùng là một con bướm trắng dễ vỡ đậu trên đó. Anh nhớ có lần anh hôn em bên một nụ hoa xương rồng mầu vàng như mầu vàng của ly nước cam em mút lúc xuống dốc biển với chiếc quần jeans Guess thủng gối. Như thế anh đã mạ những lớp lửa khát lên môi em hai dấu tích hồng bỏ phế những ngày em xa anh. Anh thay gió biển bằng lốc nhạc Jazz dấy êm anh nghe với em giữa trũng khuya. Anh phóng sinh những sợi tóc em vừa cắt vào hương lá úa tình cờ như bầy chim sẻ choáng váng vừa được phóng sinh vào đất trời mở lối. Bàn tay anh sưởi em những đêm cuối thu. Buổi sáng đi làm tay anh lạnh cóng. Anh không có thói quen đi găng tay. Anh cũng không có thói quen nhớ những con số. Nhưng anh có thể nhớ vị trí của vết sẹo trên lưng em dưới lớp vải jeans rất dày. Anh cũng có thể nhớ thời anh và em chia từng điếu thuốc Kent với tập diêm dẫn lời ngộ nghĩnh: “nếu lạc đà biết bay không bao giờ anh đứng với em dưới một tàn cây.”

Môi anh dày tục lụy khát khô cơn khát sa mạc tìm môi em thánh trinh. Rặng tóc em xõa lá im chợt xôn xao những lốc gió và bóng tối thôi thúc ngón tay em run rẩy xoẹt cây diêm dục vọng đốt rực tàn dư mùa đông.

Nếu em cần chứng tích một cấu trúc thủy tinh, anh yêu giọt nước mắt em đọng thương xót nhỏ xuống cho những niềm đau. Nếu em cần chứng tích một cánh chim trời lạ, anh yêu cánh môi trên của em lượn hồng trong trí nhớ. Nếu em cần chứng tích một đóa hoa chuông blue bell, anh yêu tiếng cười em xanh biếc ngân vọng hồi chuông hoa. Nếu em cần chứng tích một quầng trăng siêu thực, anh yêu quầng ngực em nâu non dưới lụa yếm. Nếu em cần chứng tích một lễ vật dâng thánh thần, anh yêu cụm hoa cỏ trinh diệu nở trắng giữa những ngón chân em. Nếu em cần chứng tích nỗi lưu đầy anh yêu những đôi giày em đủ sắc chưa một lần em dạo chơi trên hè phố quê hương. Nếu em cần chứng tích nứt rạn của bóng tối, anh đánh dấu những đêm trong trại tập trung một thời không em.

Anh đầu tư vào hồn em những tiết lộ và những giấc mơ mới. Anh đầu tư con đường xoáy trôn ốc anh tuột xuống đáy đam mê. Anh đầu tư đàn bướm thi ca trong suốt mở đôi cánh tự do gió trời lộng từng nhánh tóc bay rợp giấc mơ em. Anh đầu tư những tấm giấy dán tường in đầy nét môi em dấu tích những vệt lửa trong căn phòng anh đã đóng băng. Anh đầu tư vòng ngựa mầu quay vui trong hội chợ phù hoa cho em có những chuỗi cười hồn nhiên thời con trẻ. Anh đầu tư nụ hoa chim địa đàng trong lòng tay em cho em tìm lại được thiên đàng em đã mất.

Môi em là vòng lửa đam mê. Anh là chú hề của thượng đế nhảy qua vòng môi em. Môi em là cánh cung của Eros, là bình miệng chứa nước thánh giải tội anh cô đơn. Môi em không chỉ hát thánh ca, đọc kinh sám hối, mà còn hát những bài ca ru nôi cho trẻ thơ, dạy trẻ thơ ngôn ngữ đầu đời đọc thơ tình trong thành phố nơi tâm hồn người đang bị sa mạc hóa.
Hãy ngỏ lời môi em như mạch nhựa đến gân lá, như mạch nước đến thớ đất, như mạch sữa đến môi trẻ.

bài đã đăng của Nguyễn Tiến Đức

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)