đứng bên gốc cây
tùng đã hơn hai trăm năm sống trong japan tea gar- den giở bài thơ
đại khái nói về tử& sinh của ông nhất hạnh tôi nhủ- mình coi như sống
nay chết mai hơi đâu nghĩ ngợi linh tinh hiện tiền cứ chơi một cách hết
sức cật lực như thầy nhất hạnh đương sống tỷ dụ- gặp dịp là về việt
nam vi vút kể luôn việc ăn ngủ địt bợp phần sống& chết có đụng vào
mỗi người một kinh nghiệm đại khái khi giở bài thơ nói về sinh& tử của
ông nhất hạnh ra việc tôi thầm nhủ nãy giờ coi như mình chết đi sống
lại hằng giây phút ấy cái kinh nghiệm có được trong mỗi tích tắc hiện tiền
phải nói hắn là chuyện bất khả tư nghì.
lưu hy lạc.
|
|
|