Tôi ở đường Một trăm ba sáu
Xe tuk tuk chở lá vàng khởi hành rất sớm
Âm nhạc Ramayana còn đẫm bữa ăn chiều
Tôi đi từ lưu vực sông Mun
Về Tượng Rắn phía Nam
Tai lắng nghe tiếng trời tiếng đất
Sức nóng của người hút gió maya
Vũ khí ảo ảnh trong tay
Thì thào câu thần chú
Em cong người
Nửa chàng Riem và nửa Xeda
Nửa đen thẳm rừng sâu
Nửa phai nhạt làn da . . .
Em bước ra từ bài thơ xomna ba câu mở cửa
Một mình diễn sức mạnh thần linh
Tôi chìm sử thi
Mắt ngợp em
Như cá tham ăn nuốt mồi không cần suy xét,
Em từ đá về đây số phận
Núi Trái Vải khuyết mòn
Em trái ngực đầy căng
Lộng lẫy Chan Tha, nước mắt Chan Tha
Em múa điệu gì trong ngôi chùa cổ
Mươi thế kỷ rồi thơ dại hóa thân
E thẹn Chan Tha, nhút nhát Chan Tha
Đêm, chợt bùng ngọn lửa
Cho viên cuội ngượng ngùng bên dải phù sa,
Xiêm áo trời mây
Cơ thể lụa là
Hương tỏa vạn hình
Thâu đêm suốt sáng
Tiếng trống bập bùng, nhịp tim tiên nữ
Vòng bụng tròn quyến rũ cả siêu nhiên.
Tôi ở đường Một trăm ba sáu
Tuk tuk dừng, tôi mãi còn đi.
Pnom Penh 02/07/2010
.