- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

bò sa mạc

 

Hôm nay, ngày tôi quyết định bỏ đi, trời rất nắng.

Lúc sáng, nhớ là có xỏ chân vào hai chiếc dép cũ, không hiểu tại sao tới đây một lúc rồi, thấy chân đi trơ trên cát. Nóng thật. Biết vậy, mang vào đôi giầy chắc bây giờ đỡ hơn nhiều. Nhưng đi vội quá, không chuẩn bị được gì cả, thôi đành chịu đựng thêm ít nữa xem sao. Quay lại lúc này, đã trễ.

Sa mạc không một bóng người, cây hay thú vật. Thế mà trước đó, họ cứ khăng khăng bảo sa mạc không khác gì lắm đâu. “Nhiều ngày, không gió, nắng lại còn mát hơn.” Cổ tôi khô rang, đi từ sáng không một giọt, bây giờ nuốt nước bọt thấy đau đau. Thôi thì cứ nhắm thẳng mà đi, không qua phải không trở trái, thế nào cũng tới. Họ bảo thế.

Trước mặt, triền cát mượt mềm như da buổi sáng. Đi thêm một lúc, nắng đã trên đầu. Nóng thật dữ. Mắt tôi như cháy, cũng may là không có gió.

*

Hình như thấy bóng dáng một con vật bốn chân, phía trước. Lại gần thêm, nó, một con bò, đứng một mình, có vẻ quen quen. Tôi định lên tiếng gọi, nhưng không biết nó tên gì, mà cũng đâu chắc nó nghe hiểu được. Ngẫm nghĩ, trong sa mạc này, không biết nó có gì để ăn. Trên đầu, nắng quá đỗi nóng.

Gần hơn nữa, thấy hàm nó đưa qua đưa lại, hai dãi trắng đục ứa ra bên, mắt nó nhìn tôi chăm chắm, buồn buồn, như mới nhìn ra được người quen lâu ngày chưa gặp. Lúc xưa, tôi cũng thường nhìn vào mắt những con bò, đứng ngơ ngác trên đồng, nhưng đâu bao giờ thấy nó buồn bã như thế. Con bò nhìn theo tôi mãi. Không cưỡng được cái buồn rầu ghê gớm ấy, như từ cánh tay trần rũ những đêm lúc trước, tôi quay đầu đi thẳng.

Đi qua một đỗi, nhìn lại, con bò vẫn đứng đó, nghe chừng nó kêu lên vài âm ơ ơ, không rõ. Sao như vẫn thấy con bò có vẻ gì quen quen. Cả mấy năm nay, tôi chưa về lại làng quê nên đâu đã gặp ai quen cũ, người đã không, nói chi tới bò.

Vừa đi vừa nghĩ thêm, con bò tới đây khi nào. Và đi với ai. Nếu nó đến đây với người chủ, họ đâu rồi, chắc cũng gần đây đó thôi. Gặp họ, có thể tôi xin được ly nước, hoặc đôi dép. Nóng quá. Cũng có thể nó đến đây cùng với vài, hay chỉ dù một, con bò khác. Thế thì nó đỡ một mình hơn, dầu gì cũng có bò để nó ơ ơ nói chuyện. Nhưng, có gì cho nó ăn?

Giả như nó đến đây tự mình, không với người, không với bò khác. Như thế, cuộc đời nó khốn nạn buồn tẻ quá. Nắng trên đầu nóng dữ dội. Giữa một sa mạc, nóng như hôm nay, không có ai, cũng không có bò để đứng chung, để ơ ơ nói chuyện thì lúc trước nó đến đây làm gì. Giữa một sa mạc, không gì khác, có gì cho nó ăn?

Nghĩ quanh quẩn, đầu tôi nhức nhối, mắt hoa lên, và cổ họng cháy nắng. Tay trần tôi, dưới chân không giầy dép, như có mùi khét. Tôi không rõ mình có còn đi thẳng hướng, như họ bảo, không nữa. Lúc này, chân đau quá, nắng trên đầu rất nóng, nóng hơn bao giờ, có đi quàng bên phải lệch bên trái chắc không hề gì.

*

Màu xám trước mặt. Nhiều màu xám, chập chờn lên xuống, có trộn màu đỏ, xanh. Đen hay vàng? Hình tròn nhẵn, vuông vức, có mũi nhọn? Méo trái, thẳng lên phải? Tôi quên chân không dép, quên trời nắng dữ, phăng phăng nhào tới vùng xám đủ màu. Choáng váng, vừa lúc nhận ra được những chiếc dù che nắng nhiều màu sắc, tôi té ngã.

*

Trời vẫn nóng, nhưng cổ họng tôi bớt cháy. Tôi, dưới chiếc dù màu xanh, như con tôm luộc nằm sấp, cảm thấy dễ chịu hơn lúc trưa. Ngồi cạnh trái, một bà già, khoảng sáu bảy mươi, nhìn có vẻ quen quen, nhưng nghĩ mãi tôi không nhớ trước đã gặp lúc nào.

Tôi muốn lên tiếng, cám ơn ly nước và chiếc dù xanh, cùng hỏi bà về con bò tôi gặp lúc trưa, giữa sa mạc. Tại sao nó tới đây được? Đi cùng với bà chăng? Hay với con bò nào khác? Và có gì cho nó ăn?

Tôi mở miệng, môi mấp máy, nhưng tôi không nghe tôi nói gì. Không biết bà ấy có nghe được mấy câu tôi hỏi. Chỉ nghe đâu đó vài tiếng dội, chắc từ cát sa mạc, âm ơ ơ, không rõ.

vi lãng

bài đã đăng của vi lãng