Vào những ngày mưa thu
se thắt thế này, thoắt
cái đã mờ mịt mà
chao ôi! đời người, sao
ngắn thế, chả biết làm
gì (!) tự tử, hừ! có
ích chi; giương mắt nhìn,
nhìn đâu cũng thấy nhạy
cảm, lướt lướt trên mặt
hai mươi sáu chữ cái,
chẳng biết hóng gì (!) một
tay cứ thế, đùng, đẩy
cho con chuột chạy khắp
màn hình – tự biết mình
không thể hạ phóng làm
một chuyến về nước; thì,
như đã nói – vào một
ngày mưa thu thực se
thắt thế này, khắp ngả
đường, trưa trời, ngó như
thể âm ty, tự tử,
hừ! có ích chi; lại
giương mắt nhìn, nhìn đâu
cũng dễ nhạy cảm, lướt
lướt trên mặt hai mươi
sáu chữ cái, tôi thấy
quả bức xúc mà hiện
thời, chữ hoành tráng ở
ta ai cũng ưa, xài
một cách hết sức cuồng
nhiệt, khiến phát nghĩ đến
chuyện ếch, nhái đi guốc,
nghĩ đến nhóm chữ- tầm
cao, tầm thời đại cứ
ra rả hằng ngày từ
mồm những tay óc tuyền
bã đậu.. trước mắt giờ
đây chỉ tôi- hai mươi
sáu chữ cái và nguyên
khoảng trống, trắng giữa đỉnh
đầu- vào những buổi mưa
thu se thắt thế này,
có nên lột truồng mối
sầu thêm nữa, đời người,
ôi chao! sao ngắn thế,
lũ thời gian hừ! cứ
lặng trôi.. hai tròng mắt
tôi vụt văng xuống lòng
đường, thoắt cái, thấy phía
uptown, tôi đứng với
hai tròng mắt láo liên
kiếm đĩ, bởi tự biết
mình không thể hạ phóng
làm một chuyến về nước,
đời tôi, thôi kể như
cả câu truyện huyền ảo,
nhiều kỳ, việc lên voi
lên chó, từ nay (nói
kiểu nguyễn thúy hằng nói.)
nếu có, cùng chuyện sống/
chết ở đời này, làm
sao mà lường trước được.
lưu hy lạc.