- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

j.

 

 

 

j. là một nhân vật tôi dựng nên năm tôi mười sáu tuổi. Tôi vẫn còn nhớ tôi đã vẽ j. trên giấy trong một đêm thao thức. Một đứa bé trai vừa khám phá ra mình là một người đàn ông đã ngồi dậy trong căn phòng gỗ ba cửa lớn một cửa sổ. Tôi cảm thấy mình vẽ đẹp đến nỗi khi nhìn bức tranh nguệch ngoạc bút chì đen và màu mè tán loạn tôi đã nghĩ rằng từ rày về sau mình khó có thể yêu ai đến thế nữa. Tôi vẽ j. xong rồi thì cất kỹ bản vẽ trong ngăn tủ, cẩn thận lấy ba bốn quyển sách lớn đè lên trên để tránh người nào tò mò nhất cũng không thể khám phá điều gì. Cất kỹ đến nỗi sau này khi nhớ lại muốn tìm cũng không biết ở đâu mà tìm.

j. trách móc.

Tâm hồn của một người phức tạp thật ra rất hời hợt. Cô ta nói vậy, đong đưa đôi chân thõng xuống bàn mà tôi có thể nhìn thấy những ngón chân trong lúc quờ quạng đã tô mầu tím giống như những ngón chân đàn ông ngâm lâu trong nước lạnh.

Cô ta leo ra khỏi tờ giấy, ngồi trước mặt tôi, lúc đó tôi đã mười tám tuổi, bắt đầu đi vẩn vơ quanh sân trường với một vài cô bạn học, sau lưng có vài thằng bạn học. Chỉ là bạn học thôi, vì tôi chẳng bao giờ dám hôn một ai, ngay cả khi họ đưa mặt lại rất gần và thậm chí đôi môi kề dưới mũi.

Tôi nhớ j. lắm, dạo này em ở đâu. Tôi nói như một người hai mươi tám tuổi. Trong khi đó j. vẫn mười sáu.

Em ở ngay trong lòng anh đây nè.

Ủa. Tôi kêu lên ngạc nhiên. Tôi đã giấu em dưới những cuốn sách dày cộm, làm sao em có thể chui ra và đi vào trong lòng tôi.

Chẳng cần chui trốn gì cả. Dù anh có dấu dưới đáy của một cái kho sách trong một thư viện cổ thì em vẫn cứ ở ngay trong lòng anh đây.

Tôi đã quẳng em đi rồi, không còn nhớ nữa. Tôi lạnh lùng, tàn ác đáp.

Vô ích. Cô ta cười lên khanh khách. Cái miệng tôi cố ý vẽ thật rộng để dễ cho đôi môi tôi lọt thỏm vào đó trông càng rộng hơn. Trông rất quyến rũ. Rất muốn giết cho chết ngay. Giọng cười làm tôi liên tưởng đến một người đàn ông đầy bản lãnh hơn là một người đàn bà. Hình như tôi đã quên vẽ sự phân biệt cần thiết ấy. Tôi lạnh ở gáy.

Em là ai. Tôi run run hỏi.

j., nhân vật trong mộng của anh.

Đi đi. Tôi hét.

Tôi tìm lại tấm hình tôi đã vẽ cô ta hai năm trước, mấy lần định xé đi. Nhưng tôi cảm thấy nao lòng. Ít gì thì tôi cũng đã một lần yêu cô ta đến nỗi đã vẽ được trong một lúc xuất thần, một điều tôi chưa bao giờ làm và sẽ không bao giờ làm được nữa. Tôi nhớ lại lời thách thức của j. và lần này tôi dấu kỹ xuống tận ngăn tủ, quyết tâm không nhớ nữa.

Cô ta cười rộ trước khi biến vào đám sách vở.

Đừng chạy trốn vô ích. Z. Z là tên cô ta đặt cho tôi, trong khi hai đứa nằm chơi với nhau trên giường vào một buổi trưa nhà vắng. Khi tôi nhìn chăm chăm vào người cô ta như thôi miên và nhất định phải làm một cái gì đó thì có người về. Tôi kéo mền trùm lại, kéo lại quần áo trong mền.

Một năm sau tôi hầu như quên hẳn j. Tôi có một người bạn mà tôi thấy mình cực nhọc hơn so với những người bạn khác. Tôi leo rào đi đêm, một điều tôi ít dám làm, vì bản tính nhút nhát. Ngồi bên cạnh người ấy đến một hai giờ khuya chẳng để làm gì cả ngoài bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, dù rất muốn đưa bàn tay đi xa hơn, thấp hơn. Mà không dám. Đó là lý do vì sao mà tôi đã vẽ j. năm mười sáu tuổi.

Khi người ta thông báo một cuộc thi viết truyện ngắn. Tôi chợt nhớ đến j. Cô ta chắc hẳn là một truyện ngắn lạ với những ảo tưởng vây quanh những đồi cát biết khóc và những hồn ma nhảy múa hoan lạc. Tôi lại đem j. ra để trên bàn, suy tính và thảo luận với nhân vật có cái tên không giống một cái tên nào khác.

Nếu tôi đem em ra ánh sáng, em nghĩ sao.

Anh sẽ không bao giờ dám làm thế. Đôi mắt của j. bây giờ trông không còn giống j. năm mười sáu tuổi. Đôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi như một cô gái đã đi qua nhiều cuộc tình, trông chán ngán và lãnh đạm.

Tôi sẽ vẽ lại em cho khác một chút rồi gởi đi, người ta chắc sẽ không nhận ra. Tôi rụt rè đề nghị.

Người ta chắc không nhận ra, nhưng anh chắc chắn nhận ra. Cô ta bao giờ cũng ăn nói khôn ngoan hơn tôi. Tùy anh. Cô ta mệt mỏi nằm lăn ra bàn, nhắm mắt lại.

Tôi muốn hôn em. Tôi run run muốn khóc.

Hôn em đi. j. nói, đơn giản. Hay hơn thế.

Tôi lại muốn làm việc mà tôi đã định làm với j. một trưa hè vắng. Nhưng tôi lại sợ có người đi vào. Dù tôi biết lúc ấy mình đang ở trong căn nhà gỗ một mình và những người có cái hẹn trở về sớm nhất cũng vài ba tiếng nữa. Dư thời gian.

Tôi nhắm mắt lại, nói thì thầm. Đi đi.

Nhưng hai tay thì vươn ra ôm choàng lấy cái bóng ảo.

 

art3-249x300 Sarah Lucas, Bunny

 

Tôi sửa lại đôi chút và gởi j. đi. Không ai nhận được sự phản hồi của tòa báo về truyện ngắn đã gởi. Nhưng tôi nhận được một bức thư dường như là lén lút viết trong một chỗ nào đó vội vã. Truyện của bạn quá kỳ dị. Những người khác nói rằng đây là bút pháp của một người điên, nhưng tôi biết là bạn không điên. Bạn bình thường hơn những người bình thường. Tôi muốn chấm giải nhất truyện của bạn. Nhưng tôi sợ người ta sẽ cho tôi là điên. Thư không ký tên và không đề địa chỉ. Nhưng tôi biết nó phát xuất từ một người có tên trong danh sách Ban Giám Khảo cuộc thi. Ba nam ba nữ. Tôi cũng không thể đoán được là nam hay nữ nào đã viết bức thư đó.

Năm hai mươi mốt tuổi tôi phải làm một cuộc chạy loạn. Tôi nhớ là đã mang j. theo trong đám hành lý chạy loạn, mà tôi đã mang cô ta theo từ lúc rời một thành phố cũ đến một thành phố mới. Bây giờ phải lìa thành phố đó để chạy đến một thành phố nào chưa biết tôi vẫn lựa chọn để mang j. theo, đúng như cô ta nói. Anh sẽ chẳng bao giờ quên em cả.

Trong một đêm chạy loạn, nằm bên cạnh một con sông, chỉ còn cái quần dài rách lai te tua ướt đẫm, cái áo thun lót mỏng dính, tôi ngửa mặt nhìn trời. Hỏa châu bắn sáng rực vùng đồi rồi chập choạng tàn tạ dưới chân núi như một kẻ chết đuối. Lúc ấy cô đơn và sợ hãi, chẳng còn nghĩ đến một ai hết. Thì j. từ xa đi đến. Tôi nhận ra ngay cô ta dù trong bóng đêm. Cái mũi đi trước cái chân. Mùi vị rất gần. Tôi hoảng loạn chụp lấy j. và ngấu nghiến cô ta trên bãi cát. Có người còn thức gần đó, nói: không sợ sao. Sợ cái gì. Tôi cười sặc lên trong cái mền ngắn ngủn j. đã mang tới không đủ che hai chân trần. Lúc ấy quả là tôi không sợ cái gì hết. Khi người ta cảm nhận được cái chết gần kề, thì nỗi sợ chỉ là sợ chết. Cho đến khi nước sông tràn qua thân thể tôi, rửa sạch những dơ bẩn.

Sao anh đã vẽ em chỉ có một chân và một mắt, với cái miệng rất rộng. Rất dị hợm. Cô ta hỏi.

Anh chỉ có thể vẽ em giống như thế. Nếu phải vẽ lại, anh cũng sẽ vẽ như thế. Đó là cái gì anh có thể nghĩ tới và làm. Dị hợm. Đúng vậy. Tôi trả lời cho j. trong nước mắt. Lần ấy tôi nhớ là mình đã khóc như một đứa trẻ vì quá tuyệt vọng. Tôi vẫn thèm được khóc như một đứa trẻ. Tôi nghĩ nếu mình khóc được như một đứa trẻ chắc là mình sẽ dễ chịu. Và sẽ sống lâu hơn trong cuộc đời. Sẽ không còn một vết thương nào hết.

j. đến với tôi nhiều lần sau đó. Có khi cô ta đến không nói gì cả. Nhìn tôi bằng con mắt nghiêm khắc, trông hoàn toàn khác với j. mười sáu tuổi. Bây giờ cô ta đã già giặn hơn rất nhiều. Ngồi nghe tôi nói, chịu đựng tôi dằn vặt. Nhưng cô ta dằn vặt tôi nhiều hơn. Nhìn con mắt cô ta tôi muốn biến ngay thành một con thú hay một gốc cây trơ trụi. Nhờ sự dằn vặt câm nín của j. mà tôi lớn lên, không chỉ lớn về thể xác, thể xác đã đủ lớn. Mà còn là những suy tưởng vượt qua những núi đồi và rào cản.

Ngày kia tôi nói với j.. Bây giờ cô ta hầu như ở hẳn trong nhà cùng với tôi và dù nằm chung một giường cô ta nhất định không để cho tôi làm gì nữa, dù cho tôi bao lần tha thiết. Tôi thật sự muốn bỏ em. Em làm ơn đi đi để cho tôi sống. Tôi nói, giọng gằn lại.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy j. khóc. Trông cô ta khóc thật dị hợm. Người chỉ có một chân, một mắt và cái miệng thật rộng đang khóc, không giống một con người, mà giống như một con thú. Nhưng tôi đã từng yêu con thú đó, từng vẽ nó lên giấy bằng tất cả sinh lực, từng ở với nó đêm lụi ngày tàn, trong góc vườn trên dốc phố. Tôi đã để nó ngồi vào lòng tôi, trên giường ngủ, âu yếm nó. Yêu nó. Tôi nhìn kỹ. j. có cái gì mà tôi yêu. Chẳng có cái gì đáng yêu cả. Vậy mà yêu sao.

Tại sao em khóc. Tôi cố lấy giọng mềm mại. Em chỉ là một nhân vật truyện.

Không phải vậy. j. tiếp tục khóc. Hãy nhìn em đi. Anh không thể nào bỏ em đâu, bỏ em anh sẽ thành một kẻ tật nguyền.

Chẳng thà… Tôi nghĩ mà không dám nói. Tôi tranh chiến với tôi. Tôi tránh không nhìn cô ta. Tôi biết là nếu tôi còn nhìn cô ta, tôi sẽ quỳ xuống và nói. Anh thua cuộc lần nữa. Tôi không bao giờ chịu đựng nổi những giọt nước mắt dù nó rất mềm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi tôi đang ở trong một căn phòng nào đó thì luôn luôn ngồi, hay đứng, hay nằm gần một cái cửa sổ. Vì ở nơi đó tôi cảm thấy mình dễ thở hơn và nếu cần tôi có thể lao ngay ra ngoài để chạy trốn. Lúc nào tôi cũng thấy ngột ngạt cần một nơi để thoát ra. Cửa sổ là nơi mà tôi thường nhìn và mơ một chân trời xa xôi nơi chỉ có tiếng cười của bầy trẻ thơ và người đàn bà mẹ chúng. Khi tôi nhìn lại thì tôi không nghe tiếng khóc nữa và j. cũng đi đâu mất rồi. Bây giờ tôi lại hoảng loạn chạy đi tìm. Cô ta trong góc tủ, hay dưới gầm giường, hay có thể đang ẩn nấp dưới đống mền gối ấm áp và sẽ mở tung đống mền gối ấy ra để chọc cười tôi khi tôi lại gần chạm đến. Tôi đấm ngực, bứt tóc, nguyền rủa mình. Tôi, một gã đàn ông đẹp trai, giàu có, địa vị. Tại sao tôi lại yêu một người chỉ có một mắt, một chân, và một cái miệng. Chỉ một điều đó đã cắn nát tôi.

Có một lần tôi thử đứng trước gương trong khi mở toang cửa, tôi cố ý làm vậy để tấn công lại vào người đã nhiều năm tấn công tôi. Dĩ nhiên là không hề mặc quần áo gì cả. Tôi cố gắng làm những điều mà tôi học được trong sách vở. Tôi kiểm tra thân thể bằng bàn tay nhưng không đi sâu hơn, đến lúc muốn ngừng lại thì ngừng lại. Tôi kiểm tra khuôn mặt tôi trên mặt gương, thấy đôi khi biến dạng, cách kỳ dị. Khi j. hiện đến, tôi vung tay đấm. Bàn tay tôi đấm vào mặt kính. Tay tôi đau. Tâm hồn tôi chảy máu.

Tôi dần dà bình tĩnh trở lại. Tìm cách để làm quen với những nhân vật có thật, f. cũng là một cái tên đáng nhớ, w. hay x. chẳng hạn, hoặc là y có cái chân dài và thêm một cái khác cũng dài. Những nhân vật ấy đến nhà tôi mỗi người mỗi thời gian khác nhau. Hết người này đến người kia. Có lúc tôi nghĩ rằng tôi đã thật sự yêu f. một người có sự điềm tĩnh ngay cả trong lúc yêu đương. Và đây là một mối liên hệ có tuổi thọ dài nhất trong các mối liên hệ. Mối liên hệ này giúp cho tôi thấy rằng ngoài nhu cầu tình dục con người còn có nhu cầu tình yêu. Khi nhận ra điều đó, tôi nghĩ rằng mình đã bay qua biên giới. Nhưng những cơn ác mộng cứ trở về, ban ngày, ban đêm, trong phòng một khách sạn, trên bãi cỏ rừng thu. Bấy giờ tôi đã trở nên một người kiêu hãnh. Với những bức tranh có nhiều người nổi tiếng đặt mua. Nhưng vẫn chưa bao giờ dám viết một truyện ngắn. Tôi biết, nếu tôi viết, tôi sẽ viết: j. Không phải f, w, y hoặc x mà là j. Tôi phải quên cô ta đi.

Có một lần tôi đã suýt đánh j. và lần đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng về mình. Khi tôi bệnh, nằm cô đơn trong phòng bệnh viện. j. biết đó là giờ mà cô ta có thể đến mà tôi chẳng có thể làm gì hay chống cự gì ngoài việc khóc lóc như một đứa trẻ và nằm yên để cô ta làm tình làm tội. Thậm chí tôi còn tỏ vẻ giận hờn nói những câu đại khái như là tại sao em không đến thăm anh, nghe mùi mẫn như một câu vọng cổ. Khi cô ta đến đột nhiên tôi nổi giận. Càng lớn tuổi tôi càng dễ cáu giận và tủi thân hơn khi còn trẻ. Thật ra thì chỉ mới ba mươi mà thôi. Tôi nhìn thấy cô ta đẹp hơn mọi lần, như đang chuẩn bị đi đâu với ai đó và làm cái gì trong cuộc đi chơi đó mà tôi không thể hình dung ra được. Nhìn đôi mắt đục ngầu thê thảm của tôi cô ta biết. Chẳng gì thì chúng tôi cũng đã quen biết và ở với nhau mười mấy năm. Cô ta né đi khi bàn tay tôi đưa ra. Tôi không khóc mà mắt tôi tràn nước mắt. Một thứ nước mắt đắng nghét mà tôi vẫn nghe người ta diễn tả là lệ đắng. Đắng có lẽ vì nó chảy ra từ gan từ ruột. Tôi cứ bình tĩnh rồi mất bình tĩnh, cứ chạy tới chạy lui như thế nhiều năm. Có lúc tôi tưởng tôi đã quên j. thật. Có lúc tôi lại nhớ cô ta ghê gớm. Nhưng cô ta lại gần thì tôi lại lùi lại.

Tôi không dám viết truyện ngắn. Không viết nhạc được thì tôi làm thơ:

Tôi chỉ là một đứa trẻ có một nỗi niềm dấu kín muôn đời

Ở một nơi mà những người hành hương không thể đến.

Tôi nghĩ rằng không ai hiểu tôi muốn nói gì hết. Chính tôi cũng chẳng hiểu hết điều tôi muốn nói.

Một buổi chiều thu, y đề nghị tôi lấy. Bây giờ chẳng cần người đàn ông tỏ tình trước. Ai yêu thì cứ việc tỏ tình.

Tôi ngạc nhiên. Tôi …lấy….. Có điên không.

y cười ngặt nghẽo. Ai điên. Tôi hay anh. Tôi cũng chỉ là một nhân vật truyện trong cái tâm trí phức tạp đáng thương của anh.

Lần đầu tiên có người dám nói về tôi như thế. Dám nói một cách sỗ sàng, trắng trợn như thế. Quăng nó lên. y nói giọng chế diễu. Tung nó ra. Nhân vật khốn kiếp này cố ý hạ nhục tôi. Tôi thở hổn hển, tái mặt vì sợ. Tôi biết cô ta nói đúng nhưng tôi không muốn chấp nhận. Tôi nhìn quanh tìm một lối thoát. Không có cái cửa sổ nào ở đó để tôi lao ra và rơi ngay vào lòng biển. Giòng nước biển sẽ ôm tôi, và vỗ về tôi. Tôi nóng bức như một trận gió nhiệt đới muốn xé rách hết quần áo. Tôi nhìn y một cách căm ghét và thề với lòng sẽ chẳng bao giờ gặp cô ta nữa.

Như thế thì j. có cơ hội đàng hoàng đĩnh đạc quay trở lại. Nhìn cô ta, tôi chuẩn bị một kịch bản.

Mình nói chuyện đàng hoàng với nhau một lần đi anh. Sao mỗi lần gặp nhau anh chỉ biết ngấu nghiến em và nhìn em bằng đôi mắt căm thù. Em đâu phải là kẻ thù của anh. j. nằm khép đùi lại để tôi đừng mơ mộng. Bây giờ thì cô ta có hai chân chứ chẳng phải một. Và hai mắt, có khi ba. Nhìn tôi chậm rãi và hiền lành. Miệng cũng nhỏ lại. Trông cô ta không có vẻ gì là dị hợm. Đẹp quá là khác. Nhưng tôi đã lớn hơn cô ta ở phần trên của cơ thể.

Hôm nào anh vẽ em lần nữa đi. Lần này vẽ khác hơn. Vẽ đẹp hơn. Bình thường hơn. Anh đã thay đổi rồi đấy.

Tôi lừng khừng. Sẽ vẽ. j. cười khúc khích trong mền, bàn tay cô ta nóng bỏng làm tôi run lên.

Tôi quay lại ôm j. và nói.

Anh sẽ đi Mỹ, em biết rồi chứ.

Biết rõ. Anh có đi Pháp, hay Do Thái, hay một miền lạnh lẽo băng giá nhất hành tinh, thậm chí lên thiên đàng, thì anh vẫn mang em theo. Phải không.

Tôi cười khẩy. Tự tin đến thế sao. Rồi tôi nhìn cô ta một cách tò mò. Anh hỏi thật trong suốt thời gian xa cách anh em có lần nào ngoại tình không.

Không. Cô ta đáp gọn lỏn.

Thật không.

Thật.

Em tưởng em nói vậy thì anh sẽ cảm động hay sao.

Anh tưởng anh nói vậy thì em sẽ thay đổi cách nói hay sao.

Cô ta luôn thông minh hơn tôi, biết điều khiển tôi. Đó là lý do vì sao mà tôi cứ dằn vặt trong nhiều năm dài. Lần này tôi cố gắng khôn ngoan hơn cô ta. Tôi không nói lời quyết liệt đại khái như là anh nhất định bỏ em hay nặng hơn là cô hãy biến mất ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi làm bộ như âu yếm cô ta hơn. Cô ta mắc bẫy tôi, để cho tôi ngấu nghiến thỏa mãn. Khi xong việc tôi nằm ngửa ra. Cô ta lay động tôi. Tôi không nhúc nhích. Cô ta ngồi dậy, leo lên bụng tôi, bụng tôi cứng đờ. Cô ta đặt tay trên mũi tôi. Tôi không còn thở nữa. Tôi đã chết. Chỉ có cái chết mới cắt rời cô ta ra được. Khi tôi cắt rời cô ta, bây giờ, chính tôi là người một chân, một mắt và một cái miệng rộng, để nói nhai nhải suốt ngày. Có khi tôi hối hận vì đã đóng cái kịch bản ấy. Một vở kịch thất bại chua chát.

Tôi đến Mỹ, còn trẻ. Nhìn bề ngoài không ai biết là tôi đã từng bị dằn vặt cái gì. Tôi nhất định không giao du với những nhân vật truyện nữa, hay những nhân vật gần giống như những nhân vật truyện mà tôi hay nhầm lẫn khi thật khi giả. Tôi lập tức kết hôn với một cô gái không còn trẻ không còn đẹp nhưng quả thật là yêu tôi, có cái tên rõ ràng là Nguyệt Cầm, không phải x hay y gì cả. Chồng, kỹ sư là nghề tay phải, họa sĩ là nghề tay trái, nhưng tay trái thuận hơn tay phải, vợ, bác sĩ, làm nghề cả hai tay, một đứa con trai, rồi một đứa con gái. Quả thật tôi phải cố gắng lắm mới có hai đứa con ấy. Những lúc tôi cố gắng vợ tôi không hề biết, dù cô có là một bác sĩ.

Tôi nghĩ rằng đã hết nguy hiểm và bây giờ tôi bắt đầu viết truyện ngắn. Truyện ngắn đầu tiên tôi viết là j. Tôi muốn thách thức tôi và thách thức dư luận. Sau khi truyện ngắn được đăng, một email gởi đến tôi.

Tôi đã nhận ra anh cách đây mười năm khi anh lần đầu viết truyện ngắn này dù viết một cách khác.

Tôi cũng nhận ra ông ta. Tôi cảm thấy run rẩy khi nhận được email đó. Tôi đã ngồi một lúc lâu trên computer và ngẫm nghĩ một câu trả lời phủ nhận. Tôi nói tôi không phải là người đó. Ông ta tiếp tục gởi đến những email khác trêu chọc. Buổi tối khi vợ tôi đi làm về thấy sự khác lạ trong đôi mắt tôi. Phải là một cái gì đó mới có thể làm cho đôi mắt tôi khác lạ. Tôi vốn đóng tuồng không dở. Điều này thì một bác sĩ có thể biết. Cô hỏi. Anh có bệnh gì không. Tôi nói không và phá ra cười. Nhưng diễn xong đoạn đó là đuối sức. Tôi tìm cách rút vào một chỗ không có ai và lén lút đi tìm j. để cầu cứu. Dù không liên lạc với j. nữa trong nhiều năm, tôi biết là cô ta vẫn ở đâu đó, rất gần tôi. Nhưng lần này tôi tìm cô ta hơi lâu. Có khi tôi tưởng là j., nhìn lại thì ra là vợ tôi đang đứng trong bếp. Tôi cảm thấy tức giận vì cô ta ngang nhiên đi vào trong nhà, thậm chí đứng trong bếp là giang sơn riêng của bà chủ. Khi tôi cảm thấy mệt mỏi đi vào phòng ngủ để nằm xuống nhắm mắt lại thì thấy j. ngồi ở cạnh giường. Ban đầu tôi lại tưởng đó là vợ tôi, vì chỉ có vợ tôi mới có thể ở trong phòng ngủ với tôi. Nhưng j. đong đưa đôi chân đã lợt lạt mầu tím qua thời gian, nó chỉ còn là một thứ màu xỉn xỉn không ra màu mè gì nữa. Nhưng mùi hương cũ. Trời ơi. Mùi hương cũ. Tôi ngay tức khắc nhận ra cô ta và chạy xổ tới, không gìn giữ gì cả. Tốc độ chạy như một sức gió mạnh có thể xô dạt một con người. Tôi muốn xô cô ta ngã trên giường, nhưng dù mỏng manh như một chiếc lá, cô ta vẫn ngồi im.

j., anh đã rất nhớ em. Tôi hổn hển nói. Cố gắng không òa ra khóc như một đứa trẻ. Tôi ngạc nhiên và thấy xấu hổ vì vẫn nói lại một điều đã xảy ra trong quá khứ.

j. quay lại, một con mắt nhìn tôi. Con mắt thủy tinh.

Đêm qua anh đã nằm mơ một giấc mơ kỳ dị. Anh thấy anh đang chạy trên một bờ đê đầy rác phập phều theo mỗi bước chân. Bên cạnh bờ đê là dòng nước đục ngầu. Và biết rõ rằng mình phải rán giữ thăng bằng để chạy, nếu không sẽ ngã vào dòng nước. Sẽ chết. Anh đã nghĩ đến sự chết lúc đó. Anh ngửa mặt nhìn trời không biết ai để kêu cứu. Thình lình anh lại nghe những tiếng động dữ dội mà anh ngỡ là một cơn động đất. Từ xa cơn động đất tiến lại gần. Đó là một đoàn tàu xe lửa. Em ơi. Một đoàn tàu chở toàn rác đóng cứng, phập phều, lắc lư, rung động dữ dội theo tốc độ. Anh không thể chạy nữa, đứng lại và biết rằng đoàn tàu sẽ cuốn hút mình. Anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm, không sợ hãi nữa. Toàn thân anh cuốn vào trong những toa rác và rơi ra ở một nơi xa lạ nào đó. Em ơi, nơi xa lạ đó, toàn là hoa hồng. Một cánh đồng hoa hồng, anh chưa bao giờ nhìn thấy trong đời. Tôi nói, như người bị mê sảng.

Con mắt thủy tinh của j. dường như vẫn đang nhìn tôi.

Sau khi nói một hơi dài tôi đã dần lấy lại bình tĩnh. Đó là một giấc mơ thật, mới mẻ, vẫn còn ngay ở trong tâm trí tôi. Tôi nhìn j. chăm chú.

Sao em không nói gì cả. Mọi khi em lắm mồm lắm mà.

Đến khi tôi lấy tay chạm vào người j. thì cô ta mới khẽ lay động.

Cô ta nói, từ từ. Em đã rơi vào trong thế giới đóng kín của anh hàng chục năm rồi, và bị đông đá không thể tự mình tan chảy được nếu không có bàn tay người chạm đến. Như nàng công chúa ngủ trong rừng vì bị một lời nguyền chỉ khi nào chàng hoàng tử đẹp trai đến đặt đôi môi nóng ấm của chàng trên đôi môi lạnh lẽo băng giá của nàng. Chỉ có tình yêu mới có thể phục sinh sự chết.

Tôi kinh ngạc trố mắt vì j. nói chuyện như một nhà thuyết giảng. Nhà thuyết giảng. Tôi rùng mình.

Bây giờ anh cần gì em. Cô ta hỏi. Anh chẳng cần gì em nữa. Anh đã được tự do rồi.

Lời nói của cô ta giống như một mũi dao nhọn xuyên qua trái tim và khối óc tôi. Những chữ tình yêu, phục sinh, tự do, mũi dao, xuyên thủng nghe quen như đã biết rõ nhiều năm tháng, ở trong trí. Tôi cố gắng nhớ.

Đột nhiên cô ta đọc một đoạn nghe rất lạ. Tôi tin chắc đoạn này không đến trong cô ta. Cô ta đọc, giọng mơ màng.

Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. Đừng làm theo đời này, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời là thể nào.

Tôi không cần cố gắng để nhớ nữa. Những lời này tôi đã từng đọc khi còn thật trẻ, nhưng trong thời gian tôi đã vẽ j. trên giấy và sống chung với cô ta, tôi đã cố tình quên đi. Kinh Thánh, có phải vậy không. Tôi run run hỏi, biết rằng không có ai trả lời.

Trong khi tôi nói chuyện với j., tuyết đang rơi. Nhìn tuyết rơi, tôi có cảm tưởng các thiên sứ mỏng manh đang bay. Mọi thứ chìm trong tuyết trắng chỉ có cái hàng rào chưa bị phủ kín vẫn còn màu đen. Vẻ tương phản của đen và trắng thật rõ ràng và đẹp. Thế giới không chỉ một màu, ít nhất là hai màu, và đen và trắng vẫn luôn luôn là hai màu chính. Tôi ngẫm nghĩ, màu nào là đẹp. Tuyết trắng có vẻ đẹp kỳ diệu tinh khiết, nhưng một khoảng đen xen lẫn sẽ tạo nên một bức tranh sống động hơn.

Khi tôi nhìn lại, j. đã gần như thay đổi hẳn. Cô ta có hai mắt như một người bình thường, hai chân như một người bình thường, cái miệng không còn rộng thùng thình ham hố đòi hỏi tham muốn nữa. Cô ta dần dần trắng như tuyết. Nhưng đôi mắt vẫn màu đen. Đó là điểm duy nhất trong cô ta còn màu đen. Nhờ vậy mà nó rất linh động. Tôi không đủ bản lãnh để nhìn thấy sau sự linh động ấy còn có nghĩa gì.

Anh sẽ không cần đến em nữa. Sẽ chỉ còn là kỷ niệm.

Giọng j. đầy cảm xúc. Tôi tự nhiên muốn khóc. Một cảm xúc giống như sự nuối tiếc ngậm ngùi. Giống như một người sắp từ giã một người mà biết rằng mình sẽ không còn bao giờ gặp lại nữa. Tôi thấy toàn thể thế giới đang đứng xung quanh tôi, cúi đầu, như cùng cảm thông, muốn đưa tiễn, muốn chào biệt, cùng với tôi, một niềm yêu dấu, một nỗi khắc khoải, sẽ ra đi, sẽ đi vào không gian biền biệt. Nơi chỉ có những hoa hồng.

Vậy thì giấc mơ đêm qua của anh là một sự thật sao. Tôi hỏi.

Trong anh giấc mơ và sự thật luôn đan lẫn. Anh ước mơ khi anh đang ở trong sự thật. Nhưng sự thật không giống như giấc mơ. Nên anh phải tìm sự thật trong giấc mơ. Giấc mơ của anh chính là sự thật. Và sự thật cũng chính là giấc mơ của anh.

Tôi nhức đầu quá. Tôi kêu lên. Tôi phải làm gì.

j. im lặng không nói gì cả.

Còn em, em là ai. Tôi lại kêu lên, khi thấy j. dường như đã hoàn toàn đổi khác, không còn giống bức vẽ tôi vẽ năm mười sáu tuổi với đầy đam mê dục tính. j. nhìn tôi, đôi mắt đã biến thành gió. Ôi j. mười sáu tuổi căng tràn nhựa sống, háo hức như trái táo đỏ, ngọt như mưa đầu mùa. Tôi đưa hai tay lên trời, muốn la hét.

Em là ai ư. Em, chính là anh. j. nói trong khi cúi đầu và trái tim tôi bật lên tiếng thét.

Nhìn ra sau lưng anh kìa. j. nói.

Tôi quay lại, nhìn thấy Nguyệt Cầm, vợ tôi. Cô đẹp như một cây đàn nguyệt, vẻ đẹp tôi chưa hề thấy. Tôi muốn bước tới nắm tay cô, nhưng j. vẫn còn đứng đó. Hai vẻ đẹp. Hai người đàn bà. Nguyệt Cầm nhìn tôi với đôi mắt hoàn toàn hiểu biết và bày tỏ sự đồng cảm. j. mỉm cười.

Đã đến lúc anh phải dứt khoát rồi đấy. Anh phải dứt khoát. Nguyệt Cầm là sự thật, em chỉ là giấc mơ. Nguyệt Cầm là hiện tại, em chỉ là quá khứ.

Càng lúc j. càng nói những lời như đọc trong Kinh Thánh, như nó từ trong Kinh Thánh bay ra, bám vào tôi càng lúc càng dầy kín. Tôi cũng dần dần trở nên tuyết. Tôi muốn làm một cái gì đó. Nhưng hai tay tôi bị trói chặt.

j. chính là người giúp tôi làm công việc cuối cùng. Cô rút trong người ra một chiếc dao nhọn vừa nhìn thấy tôi đã rùng mình. Anh hãy cầm con dao này. Tôi cầm lấy, không phản kháng. Em sẽ bước tới, anh sẽ đưa dao lên. Cho đến lúc em lùi lại. Và biến mất. Anh nhớ nhé. Chỉ một lần thôi. Sự giải phẫu nào cũng đau đớn, nhưng nó diễn ra trong khi người ta bị tiêm thuốc ngủ và mê. Khi thức dậy căn bệnh đã được chữa lành.

j. bước lại. Tôi đứng yên, không lùi nữa. Tôi đưa con dao lên. j. càng bước lại gần, con dao trong tay tôi hóa thành một lưỡi kiếm. Bấy giờ tôi nghĩ là mình có thể múa kiếm được để tự bảo vệ. Có lúc j. tiến lại quá gần, nhưng tôi vẫn tỉnh táo để cô ta không thể tiến lại nữa. Có một lúc cái miệng rộng của j. đầy khát khao áp sát vào miệng tôi, bàn tay đầy ma lực của cô ta chạm vào tôi, bàn chân quái quỷ của cô ta quắp vào tôi, nhưng tôi vẫn có thể vung gươm lên. Tôi lầm thầm đọc lại những lời nói đang chạy ra từ từ trong trí như một tờ giấy cuộn bằng chỉ thảo tháo ra dần dần. Tôi nghĩ cuộc chiến sẽ chấm dứt, ngay hôm nay, cuộc chiến dài năm đã đoạt lấy trong tôi nhiều sức lực và cả những niềm đau. Nhưng tôi không nhìn thấy tôi được. Con người ta chẳng ai tự nhìn mình được. Đó là sự thiếu sót của con người mà người ta chẳng bao giờ chịu thú nhận.

Đột nhiên hình ảnh của j. nhòa đi. Dường như một cơn gió mạnh thổi ập đến làm cho khuôn mặt j. biến dạng. Trước khi khuôn mặt đó tan biến đi tôi còn nhìn thấy sự hoảng loạn trên nó. Sau này tôi biết rằng sự hoảng loạn đó đến từ một cảm giác mãnh liệt như mình sắp sửa bị biến mất, bị hòa tan vào một không gian và thời gian không hề hiện hữu. Còn tôi thì bình tĩnh như chưa bao giờ bình tĩnh giống vậy. Tay tôi cầm con dao, không vung lên nữa. Tôi mở trơ tráo đôi mắt nhìn cô ta tan biến. Đèn trên trần dần mờ. Mờ dần cho đến khi tối hẳn. Rồi tôi nghe một tiếng động khẽ khàng của một chiếc lá rơi trên nền.

Cùng với tiếng thở dài chấm dứt của tôi rơi trong không gian tối đen, đột nhiên tôi nghe một tiếng cười quen thuộc, tiếng cười của người đàn ông bản lãnh mà tôi có lần nhận ra nơi một người đàn bà. Cùng với tiếng gọi.

Z.

Trái tim tôi bóp thắt lại. Cảm giác kinh hãi tràn ngập trong lòng. Điều tôi sợ hãi nhất đã trở thành sự thật. Tiếng cười và tiếng nói ấy, ở ngay trong lòng tôi. Hay nói khác hơn. Chính là tôi.

Z., không phải là chấm dứt, mà là một sự bắt đầu.

Tôi ngớ ngẩn hỏi lại. Bắt đầu ư.

Khi một hạt giống chết đi, hủy hoại trong đất, một sự sống mới bắt đầu. Một cây mới sẽ mọc lên. Người ta sẽ không gọi nó là hạt giống nữa, người ta gọi nó là cây.

Giọng rất thánh thiện, nhưng xen lẫn chút xảo quyệt. Lần đầu tiên tôi nhận ra điều ấy.

Thôi đi đi. Chúng ta cùng đi, giọng của một người đàn ông vẫn còn âm hưởng giọng đàn bà.

Không, tôi nhất định chống lại. Tôi dùng tay cào cấu, chân đá hất. Tôi cào cấu trái tim tôi, tôi đá hất suy tưởng tôi. Bằng cách nào cũng được. Bằng đủ mọi cách. Tôi chẳng muốn đầu hàng dễ dàng như vậy. Ở trong tôi cũng có những bàn tay đưa lên cào cấu, những bàn chân giơ lên đá hất. Chúng tôi giao chiến trong một khung cảnh hết sức khôi hài và tàn bạo. Một điều kỳ dị khác là khi chúng tôi đang giao chiến, bức tường trắng trước mặt ghi lại hình ảnh sự quyết đấu sống chết.

Tôi thấy tôi tay này nắm lấy tay kia, chân kia đá hất chân nọ. Một mình tôi treo trên vách đá của một ngọn núi, y hệt một hình ảnh rất nguy hiểm của Cliffhanger. Tôi cũng có thể nhìn xuống phía dưới tối đen và nhìn lên sự sáng rực của bầu trời ban ngày. Sức hút của vực sâu lôi tôi xuống, nhưng ánh sáng của bầu trời lại nhấc tôi lên. Tôi quan sát tôi chiến đấu.

Tôi cứ treo lơ lửng như vậy. Chưa biết đến bao giờ.

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán