- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

ngóng ngày

 

 

 

Cái xác chỉ còn là một đống nhầy nhầy, bốc mùi kinh khủng. M thản nhiên hốt từng mẩu thịt vương vãi khắp nơi. Trời nhập nhoạng, gió rít lên từng hồi, môi M run bần bật vì lạnh. Hai con chim vỗ cánh phành phạch bay vù đi sau giấc ngủ dài. M gói đống thịt nát bằng chiếc áo cà sa. Sau một hồi lầm rầm khấn vái, gã thận trọng chôn bọc thịt xuống cái hố hình vuông ngay dưới gốc cây. M đốt một đống lửa lớn rồi bỏ đi. Gã men theo đường mòn về hướng tây được chừng năm cây số mới ra đến đường cái.

Con đèo này thường ngày rất nhiều xe qua lại, vậy mà M phải đứng chờ hai tiếng mới đón được xe lên núi. Gã bước lên xe, nhét một nắm tiền vào túi áo một người mặc đồng phục của hãng xe, đang ngủ gật, rồi tiến tới chiếc ghế giữa xe. Hành khách dường như quá mệt mỏi, người nào cũng ngoẹo cổ ngủ say. Cô gái ngồi cạnh M khẽ mở mắt nhìn gã rồi lại chìm vào giấc ngủ. Bỗng dưng khuôn mặt M bắt đầu trở nên đờ đẫn. Thế rồi M cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Gã có vẻ mệt đến nỗi chẳng còn kịp nhìn xem tay lái xe có ngủ gật hay không.

Chiếc xe vẫn chạy chầm chậm, hai bên đường đen ngòm. Đèn xe chỉ chiếu về trước được chừng năm mét. Thình lình, không hiểu từ khe hở nào, một luồng không khí lạnh toát thổi dọc sống lưng M, gã choàng tỉnh. M ngơ ngáo nhìn quanh, mọi người vẫn đang ngủ say, chỉ có cô gái mắt thao láo nhìn gã. M vuốt mặt, từ từ tựa lưng vào ghế. Gã rụt rè quay sang phía cô gái, cô gái lại trĩu mắt, từ từ gục vào vai M. Người cô toả ra mùi hương dễ chịu. Thế rồi M lại bắt đầu thấy hai mí mắt nặng nề. Gã cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, thành thử gã cứ ở trong trạng thái lờ đờ.

Cơ thể M dần nóng ran. Phía dưới lớp chăn mỏng, M thận trọng luồn tay lên đùi cô gái. Gã khẽ liếc sang, cô vẫn ngủ say, gã lần mò tới bàn tay cô. Bàn tay nóng rực của M mân mê bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và mát rượi của cô gái. Liền lúc gã vừa phải chống lại cơn buồn ngủ mỗi lúc một tăng, vừa thận trọng rờ đùi cô gái. Tay gã lần lên tới háng cô gái. Gã lờ đờ nhìn quanh, bây giờ tất cả hành khách đều mở trừng mắt nhìn M, nhưng người nào cũng vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy.

M giật mình. Người gã ngay đơ. Gã vừa giả vờ ngồi im ngủ vừa từ từ kéo cái chăn che kín cơ thể hai người. Gã liếc qua một lượt, thở phào vì hành khách lại chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể M tiếp tục nóng râm ran. Gã mạnh dạn đưa tay lên ngực cô gái. M bàng hoàng như thể đang bị một cơn lốc cuốn phăng đi. Gã chưa từng chạm vào thứ gì mềm mại như làn da này, căng mọng và mịn lạ thường. Không thể biết nó là gì, gã chỉ linh cảm rằng, đây là một thứ gì đó tinh khiết nhất, ban sơ nhất. Bàn tay gã run run nắn bóp cặp vú căng tròn. Cô gái vẫn ngủ say, đầu dụi dụi mấy lần vào vai gã.

M đưa tay vuốt mái tóc mượt như tơ của cô, kéo đầu cô sát vào mặt gã. Dưới ánh sáng lờ nhờ, M run rẩy dữ dội vì đôi môi căng mọng của cô. Tất cả những gì trên cơ thể cô gái, M cảm giác như chúng vừa mới được tạo ra, chưa từng bị thứ gì chạm vào, dù chỉ là một cơn gió nhẹ. Đầu óc M trở nên mụ mẫm. Gã cứ đê mê vuốt tóc cô, hôn lên khắp mặt cô, hôn lên tai và gáy cô.

Lúc này, cái quần của M trở nên chật chội. Gã lần tay xuống háng cô gái, thận trọng cởi cúc quần cô. Gã tiếp tục mân mê trong ngu muội. Ngón tay gã đã len lách vào sâu bên trong cô, sục sạo và khờ khạo. Cô gái vẫn nhắm nghiền mắt, liên tục nắm chặt tay M ấn mạnh vào háng.

Chợt M nhìn kĩ vào mặt cô. Là nàng. Không hiểu sao khuôn mặt cô lại càng lúc càng trở nên giống nàng đến thế. M vừa thám hiểm bên trong cô, vừa nghĩ về nàng, mặt gã bắt đầu phừng phừng. M cảm giác thấy thứ gì đó đang lổm ngổm trong đầu gã. Bỗng dưng gã thấy thứ gì đó lờm lợm trong cổ họng.

Gã nôn. Thốc tháo. Nôn như thể nạo đến từng giọt nước trong dạ dày đổ ra cái túi ni lông.

M nghiến răng. Hễ cứ quay sang nhìn cô gái đang đê mê gục lên vai gã là gã lại thấy uất nghẹn cổ họng. Đầu gã đau như búa bổ. Trước mặt gã hiện nhoang nhoáng những đoạn phim u tối.

Chẳng biết M đã thiếp đi được bao lâu. Chiếc xe vẫn chầm chậm tiến về phía trước – một vùng đen kịt. M tỉnh giấc. Gã nghiến răng, cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Gã khẽ liếc sang bên cạnh. Nhưng dường như gã không còn tin vào mắt mình nữa. Cô gái đã biến đâu mất. Thay vào đó là một bé gái chừng hai tuổi. Nó tròn mắt nhìn gã. Bất chợt gã cảm thấy buồn não nề. Người gã run lên vì lạnh. Gió ở đâu cứ ồng ộc thổi vào khắp cơ thể gã, đèn trong xe bất ngờ sáng loá. Tất cả hành khách vẫn ngủ say, chỉ có khuôn mặt của họ là trở nên già cỗi và xám xịt.

Ánh đèn vụt tắt. M chỉ kịp nhìn thấy họ một lượt rồi gã lại chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe dừng lại, M uể oải vươn vai, tất cả hành khách đều gầy đi phân nửa. M thẫn thờ nhìn chiếc ghế bên cạnh. Gã cầm bộ quần áo của cô gái lên, mở ra thì thấy một cục máu bằng quả trứng đã bầm đen.

M là người cuối cùng bước xuống xe. Không gian yên ắng lạ thường. Có đến hàng trăm chiếc xe khách lẫn xe tải đang đậu ngổn ngang trên một bãi đất trống. M đi quanh quẩn nhưng không thấy đường xuống núi. Đỉnh núi hình như đang lơ lửng trong sương sớm. Nàng địu con bé, cùng với đám người đông nghẹt lặng lẽ khuân sách từ trên những chiếc xe tải lớn mang vứt xuống một cái hồ rộng chừng hai ngàn mét vuông. Trong hồ chứa toàn dầu ăn. Ở giữa hồ là một cái gò tròn vo, trên đó có một cái cây to chừng hai mươi người ôm. Lạ thay, cái cây này có lá như lá lúa, và đang trổ những bông lúa bằng vàng.

M gọi nàng nhưng dường như nàng không nghe thấy. Thậm chí gã cũng không nghe thấy tiếng của chính mình.

 

bim
Victor Brauner, Suicide at Dawn

 

Khi những cuốn sách cuối cùng vứt xuống hồ thì đoàn người đã cởi truồng và xếp thành hàng dài. M nhúng tay vào một thứ dung dịch đặc sệt rồi lần lượt bôi vào háng mọi người. Trẻ con khóc thét, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy một âm thanh gì.

Mỗi người khi đã được M bôi thứ dung dịch đặc sệt vào háng thì từ từ lội xuống xếp kín xung quanh cái gò giữa hồ. Đám người lổn nhổn xen kẽ với những quyển sách lổn nhổn trên mặt hồ. Người cuối cùng đưa cho M một cái bật lửa Zippo. M đứng iên cho tới khi tất cả đàn ông đàn bà và trẻ con thủ dâm được chừng nửa tiếng, gã liền ném xuống hồ một mồi lửa. Cả cái hồ rực lửa. Gã nằm xuống đất thủ dâm, xuất tinh liên tục rồi ngất đi.

Khi M tỉnh dậy đám cháy đã tắt ngấm, mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu, nhưng mùi thịt người khét lẹt vẫn còn nồng nặc. M mặc quần áo, tay cầm dao phát mở đường xuống núi.

Gã đi mãi tới xế chiều thì tới được gốc cây đã chôn cái xác trong chiếc áo cà sa. Nàng và con bé cũng kiếm đâu ra một cái xác vụn nát như thế. Hai mẹ con tỉ mỉ gói thành từng gói nhỏ bằng giấy báo. Gói xong, lại cho tất cả vào một cái túi ni lông rồi chôn bên cạnh cái xác kia.

Hai mẹ con nàng đứng sau M. Gã khấn vái một lúc thì châm lửa đốt cái cây. Thế rồi cả ba men theo lối mòn để ra đường chính. Chờ cho nàng và con bé lên xe đi khuất, M dựng một cái lều nhỏ ven đường. Hễ cứ chiếc xe nào đi qua là gã lại chăm chú xem có thấy cô gái ngồi trên đó hay không.

Xung quanh chỗ M dựng lều, nhang khói nghi ngút. Cứ vài ngày M lại thấy có một bà già lụ khụ tới bên cạnh lều của M khóc lóc ỉ ê. Hai con sáo ở đâu bay về, mỗi lần có bà già, chúng lại kêu váng lên “Ai đã giết con bà bằng ô tô. Ai đã giết con bà bằng giao lam và đinh gỉ.”

Lâu nay không thấy bà già tới nữa. Cũng chẳng còn nhang khói xung quanh lều M. Chỉ có hai con chim ngày nào cũng kêu váng lên “Ai đã giết người. Ai đã giết người”. Lắm hôm sốt ruột quá, M vớ mấy hòn đá óng ánh ném ào ào khiến hai con chim bay vụt. Ngày nào gã cũng ngóng ra đường xem có thấy cô gái trên xe khách hay không. Thỉnh thoảng hai mẹ con nàng ghé thăm, mang cho M một đống thức ăn và thuốc lá, gã chỉ mỉm cười từ xa. Những lần như thế nàng thường khóc nhiều, con bé chỉ đứng iên, mắt chăm chăm vào ngọn thác đổ từ lưng chừng núi xuống thung lũng.

bài đã đăng của Bỉm

3 Comments (Open | Close)

3 Comments To "ngóng ngày"

#1 Comment By phan ngọc On 08/06/2010 @ 12:46 pm

Nhà văn Bỉm viết:
” Cái xác chỉ còn là một đống nhầy nhầy, bốc mùi kinh khủng. M thản nhiên hốt từng mẩu thịt vương vãi khắp nơi. Trời nhập nhoạng, gió rít lên từng hồi, môi M run bần bật vì lạnh.”
Xin hỏi tác giả:
– Đã “bốc mùi kinh khủng” thì làm sao còn thản nhiên được?
– Đã thản nhiên,  sao lại còn ” run bần bật”?

Hy vọng câu trả lời của nhà văn không phải là: ” tui thích viết gì kệ tui” vân vân. Hihi.

PN

#2 Comment By T.T On 09/06/2010 @ 12:23 am

phan ngọc chưa đọc danh sách các tác gỉa Văn Chương Phi Lý à ?

“Sau cùng, mời bạn đến với Chuyên đề Văn Chương Phi Lý được thể hiện dưới hình thức văn xuôi của Da Màu, với sự tham gia của các tác giả Nhã Thuyên, Nguyễn Nhật Minh, Đặng Thơ Thơ, Trần Nguyên Đán, Bỉm, Lưu Diệu Vân, Lê Minh Phong, Nguyễn Hiệp, Nguyễn Thúy Hằng, Lam …”

Đã gọi là phi lý, mà phan ngọc cứ hỏi “thì làm sao”, “sao lại còn”…

#3 Comment By Bỉm On 10/06/2010 @ 7:10 pm

 
 
1.
Vô cùng cảm ơn Phan Ngọc đã quan tâm tới tác phẩm của tôi. Đại khái, tôi xin trả lời thế này ạ:
– Người ta [có thể] thản nhiên trước cái chết của người khác, nhưng [có thể] không thản nhiên trước cái chết của mình.
– Người ta [có thể] thản nhiên trước cơn lạnh của người khác, nhưng [có thể] không dửng dưng trước cơn lạnh của mình.
– [Có thể] Phan Ngọc sẽ không run lên vì lạnh, [có thể] Phan Ngọc nội công thâm hậu.
2.
Thưa T.T
– [Có thể] một người điếc thì không sợ tiếng sói tru, hoặc [có thể] một người mù thì không sợ nhìn thấy ánh sáng.
 
 
Đại khái thế.
Mến chào hai nhà phê bình.