Mong gặp ả lần này
mắc chứng gì, hễ mở
mồm là ngọng lên, ngọng
xuống, ỉ ôi cho đến
ngày tàn, chuyện muốn nói
còn nguyên (cứ lấp lửng
trong dạ.) ăn, chơi coi
vậy, không phải vậy, bù
khú trăm thứ, để rồi
chắp vá thế nào, cũng
chả đủ một câu đầu,
đêm đêm, hễ nằm xuống
liền xoay ngược, trở xuôi
cho đến tàn năm canh,
điều muốn tỏ lộ còn
nguyên (cứ thụp thò trên
đầu.) chơi bời coi thế
không hẳn thế, cà khịa
đủ điều mà rồi ráp
vô thế nào, cũng chả
thấy đuôi, đầu; ăn nằm
với ả như thế đã
bao mùa, đêm cứ trăn,
lộn, ngày lại chập chờn
“lon” tìm, cho dẫu trên
chăn dưới nệm, có khi
được, nhiều khi không, cuối
cùng lại ngồi nhìn trời
đất thay mùa; mong gặp
ả lần này, mắc chứng
chi, hễ mở mồm là
ngọng tới, ngọng lui, ỉ
ôi đến tàn ngày; đêm
nằm xuống, liền xoay xuôi,
trở ngược (cách gì, một
đầu cũng trống hoác.) ở
đời, chuyện phải đến sau/
trước cũng đến thiết tưởng,
điều muốn tỏ lộ, cũng
như chuyện muốn nói không
thể để thụp thò trên
đầu, lấp lửng trong dạ
mãi, ai chả biết đời
sống thường coi vậy, không
hẳn vậy, chung cuộc rồi,
thì cũng chỉ mình ên;
ăn nằm với ả, vậy
mà đã bao mùa, đêm
hết trăn, lộn, ngày cứ
chập chờn; mong gặp ả
lần này, ỉ ôi đến
phát chán, tôi nhịn ăn,
chơi bời ba ngày, ngày
kế tiếp lồm cồm ngồi
lên, thế là gõ, ra
được bằng này chữ, đấy!