- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Sốt ở thành phố biển

Lê Minh Hà

 

 

Túp lều nhỏ, vách chỉ thưng một nửa nằm sát bờ nước. Nguời đàn ông và người đàn bà đi qua khoảng sân lát gạch của nhà chủ, hơi ngập ngừng trước hai chọn lựa, nó, và một ngôi nhà lá rộng cách đấy xa xa, nhiều đèn hơn và nhiều bàn hơn. Người đàn bà hất cái ba lô nhỏ ra sau vai, cười khẽ, đi theo người đàn ông, tự hỏi chọn lựa này là chủ ý của cái thằng cu người làm bước thấp bước cao kia hay là của ông bạn cũ.

 

Không biết bờ nước sát chân lều này là bờ đầm hay bờ ruộng. Trong bóng tối, người đàn bà hoàn toàn bất lực với việc nhận diện và định hướng. Dù sao thì đây cũng là một thành phố lạ. Lần thứ nhất mình đến nơi này thế mà đã hai mươi năm. Người đàn bà sửa thế ngồi, lại khẽ cười, lần này là với người bạn ngồi đối mặt:

– Hồi Linh đến đây lần đầu, hồi học đại học vừa xong ấy, đi đứng vất vả lắm. Bồ cô bạn phải xông pha nửa buổi sáng ở bến Nứa mới mua được hai cái vé cho hai cô nương. Mà lạ, sau một buổi dầm mưa lấm như ma vùi mới tới được bến Bính, đồng hương của Linh ấy thì thào ngay rõ là to Linh này không phải dân phố biển.

– Ngay cả bây giờ vẫn vậy. Linh không thấy là nhiều người nhìn bọn mình hay sao? Chiều nay… hay là thử nhìn mấy người đằng kia kìa.

– Thì có thể là…

 

Người đàn bà đẩy cái kính gài lên tóc. Trong quầng sáng biếng lười của ngọn đèn treo làm vì, người đàn ông lặng lẽ ngắm đôi mắt lấp lánh bóng nước mênh mang tối đang dạt dào ngay sát chân lều. Một tiếng quẫy. Một tiếng rớt. Một con cá hay một con nhái vừa quăng mình vào bóng đêm. Đến là lãng mạn. Không thể ngờ mình lại nhận được lời mời lãng mạn thế này. Người đàn bà nghĩ, tự biết bóng sáng chờn vờn này lợi lộc cho mình thế nào, cười thầm. Thằng bé bước thấp bước cao lúc nãy bê tới khăn lạnh và đồ uống. Trong toàn bộ cái kiến trúc chủng chẳng nửa nhà quê nửa nhà hàng này, trong cung cách phục vụ nửa nhẫn nại nửa không vồn vã của nó có một cái gì đó đầy sức hấp dẫn. Và nói chung là cả cái đêm này, bóng tối đang loang loang trong nước ngay bên cạnh này, những con cá hay cóc nhái đang quẫy nhảy, trên hết, là người đàn ông ngồi trước mặt… Lâu lắm rồi người đàn bà mới sống cái cảm giác bừng bừng trẻ trung như thế này, như thể vừa hớp một hớp rượu, như thể có thể cười phá lên, và ý nghĩ thì dãn nở uyển chuyển hệt vòng sóng nước sát chân lều.

 

– Còn có hai năm là tròn hai lăm năm bọn mình không gặp lại nhau. Làm sao mà chỉ nghe tiếng Linh này tới câu thứ hai mà Linh ấy đã nhận ra bạn cũ thế?

– Là bởi vì Linh ấy với Linh này không hẳn là bạn, không bao giờ hoàn toàn là bạn – Người đàn ông cúi người về phía trước, mở gói khăn lạnh. Người đàn bà giật mình vì tiếng nổ khẽ khi gói khăn vỡ trong lòng tay người đàn ông. Ô, mình phải làm quen bao nhiêu lâu với những tiện nghi mới những thói quen mới này để có thể cảm thấyNgười đàn bà nghĩ, nhớ tới thói quen dùng khăn ấm uống cà phê nóng đã có bao lâu mà mình vừa từ bỏ khi rời miền ôn đới ấy trở về nơi này, giữa mùa hạ. Đêm nay oi bức hơn mọi đêm. Không một cơn gió vào ra túp lều nửa kín nửa hở, chỉ một chút xao động không khí mơ hồ và những ánh sao im lìm đủ để đoán định có một mặt nước rất gần. Như thể trời đất sốt.

 

Áp cái khăn lạnh vào cánh tay, người đàn bà mỉm cười tinh quái:

– Thế giữa bọn mình là gì? Nhớ không, ngày đó Linh cứ nhất định đòi gọi nhau là anh là em. Thì vẫn biết bạn mình oai hơn, nhiều tuổi hơn, và bây giờ với đời thì thành đạt hơn… Nhưng tại sao…

– Không hơn gì cả. Ngay cả tuổi. Nhưng mà…

– Thật bọn mình không chênh tuổi nhau sao? Thế mà Linh… Đùa gì mà đùa dai thế. Làm dân trường Linh ấy với Linh này cứ nghĩ là… Hồi đấy người ta…

 

Thằng bé bước thấp bước cao trở lại, bóng đổ dài, trùm lên túp lều. Có nhiều khách đến nơi này và ngồi nhìn nhau như thế này không mà nó thản nhiên. Cứ như là nó buồn ngủ và cái công việc phục vụ này nó làm trong mơ. Trong những ngày hạ quá hạ thế này người ta cũng dễ lờ đờ. Người đàn bà nghĩ, cúi nhìn những đĩa đồ ăn ngon lành bày trên cái khay móp méo mà thằng bé vừa hạ ghé xuống mặt bàn, tránh một ánh mắt. Nhưng tiếng nói…

– Chả ai nghĩ là một trò đùa. Có mỗi cô bạn của tôi nhất định là như thế để lảng những khi nghiêm túc nhất. Đúng không? Hai mươi ba năm… Dù là bây giờ bọn mình đã có cuộc đời riêng, mình vẫn muốn hỏi… Có đúng là vậy không? Thật ra thì mình ngày đó cáu lắm, vì không thể nào nói ra với Linh được, quanh không được, thẳng cũng không được. Mình vẫn nghĩ là Linh hiểu cả, nhưng cứ nhất định coi như một trò chơi và tự nghĩ ra luật chơi để mà… Tại sao thế? Có phải vì hồi đó mình là lính?

 

Câu hỏi buông chậm rãi và trực diện, như một viên bi-a vừa bị bắn đi và quả quyết lăn. Người đàn bà nhìn ra xa. Những tia sáng vàng vàng run rẩy trong lòng nước tối thẫm. Thằng bé phục vụ vung vẩy cái khay bỏ ra ngoài. Người đàn bà đan những ngón tay vào nhau, ngả người, như thể muốn có một khoảng lùi và nói khẽ:

– Không thể chơi tiếp trò chơi đó sao Linh?

Người đàn ông lắc đầu. Người đàn bà hít mạnh. Hơi nước, hơi đất dâng lên đằng đặc và bắt đầu áp đảo cái bức bối của buổi tối này.

– Linh nói đúng. Chỉ có điều không phải vì hồi đó bạn đang còn là lính. Mà lính gì cơ chứ, lính sinh viên như bọn Linh hồi đấy có mà nuôi để duyệt binh. Đơn giản là… bọn mình là bọn mình. Hãy thử hình dung nếu ngày đó người ta không có kiểu… Linh bảo là gì… nhất định coi là một trò đùa để lảng những khi nghiêm túc nhất… Thì sao? Anh sẽ từ trường anh sang chờ em trước trường em mỗi trưa hay chiều thứ bảy, sẽ viết thư vào những ngày còn lại trong tuần, sẽ lo chữa xe đạp cho em, sẽ gần gũi nhau hơn để cuối cùng hai bên tưởng là mình yêu nhau thật. Rồi Linh này sẽ rời Hà Nội, xoay xỏa để về được đây, dạy ở một trường nào đó, còn Linh ấy thì tìm cách ra quân, về một bệnh viện nào đó, bọn mình sẽ sống một đời đẹp và cực nhọc kiểu sách giáo khoa chưa cải tiến. Liệu được bao lâu?

 

Người đàn ông lại lắc đầu nhè nhẹ, thôi nhìn vào mắt người đàn bà. Bóng tối trong đó huyền ảo quá. Nhưng mà người đàn ông biết, không có mình trong đó, đơn giản vì không đeo kính thì người đàn bà thật ra không hoàn toàn là mình.

– Nào thôi. Bọn mình sẽ nói sau. Không chỉ nói, ăn xong mình sẽ còn phục thù nữa. Lúc Linh gọi, nghĩ thiếu hai năm nữa là tròn một phần tư thế kỉ chưa gặp nhau, giật cả mình. Thế nào mà mình vẫn khiếp cái tính Linh. Chưa gặp nhau đã dọa không tới thì phải hai mươi lăm năm nữa… Dĩ nhiên là mình phải tới chứ. Chờ hai mươi lăm năm nữa Linh mới về lại nơi này để thều thào mời nhau đi ăn cháo à!

Người đàn bà khẽ cười, nhìn đôi bàn tay khoa ngoại của ông bạn giải phẫu hai cái càng cua. Người đàn ông đặt vào bát bạn cái mai cua ốp chặt phần gạch ngon lành, mỉm cười:

– Món dành cho khách quen của nơi này đấy. Cái quán này không in thực đơn. Yên chí, Linh đã tráng tay qua nước sôi rồi.

 

Cứ như là một cái chốt của thời gian vừa bật mở về những ngày đã qua và cả hai lại nhập vào một trò chơi mới. Nhưng không phải là trò chơi của tuổi sinh viên sôi nổi và nhút nhát, khao khát và dè dặt. Cả hai đều biết người kia muốn gì và mình có thể làm gì cho nhau. Và những lời nói này, cái càng cua xẻ vào bát cho nhau này, ngón tay chạm như thể vô tình trong chậu nước có chứa bã chè và vỏ chanh…, tất cả tựa hồ Ectasy và người đàn bà run rẩy trước dự cảm về những điều có thể xảy ra ngay trong buổi tối này.

 

***

Quán nhỏ khuất sau một đường vòng. Người đàn bà ngoảnh nhìn, ngực vô tình chạm nhẹ lưng người đàn ông. Phía nào là cầu Bính, là sông Tam Bạc? Phía nào là bến Sáu Kho? Những đường phượng nở? Cô bạn thân dân đất cảng này ngày ấy cứ một mực thề thốt rằng hoa phượng ở đây rực rỡ hơn hoa phượng Hà Nội của người đàn bà và nói chung là bất kể nơi nào khác. Nhưng có phải là ngày đó mình theo nó về đây còn vì người đàn ông này, chàng sinh viên cứ gọi cô bạn là em xưng anh bằng cái giọng thô thô và đôi lúc còn lẫn lờ nờ vẫn bị trêu là do ăn nước biển. Lẽ nào chuyến đi không định trước này cuộc gặp lại không định trước này lại là định mệnh? Lẽ nào thành phố này lại trở thành một nỗi nhớ mới và ở tuổi này thật ra có ai cần thêm một nỗi nhớ mới không? Tất cả dường như không thực. Chuyến bay tuần trước, chuyến tàu từ Hà Nội xuống đây chiều qua, số điện thoại tìm được từ một hoài nhớ ngẫu nhiên thức dậy, và buổi chiều buổi tối này, cùng người đàn ông này. Không biết ở nhà nó đang nghĩ gì và có kêu ca gì về chuyện mình đến thăm mà lại tự dưng có ngay một chàng đến đón đi thế này không? Không biết nó có tin là bọn mình đã có hai mươi ba năm cho một lần gặp lại thế này không? Người đàn ông ngoái lại:

– Linh cười gì thế. Ngày xưa bọn mình đứa nào cũng khoái cái kiểu cười một mình này của Linh và bọn mình…

 

Người đàn bà mỉm cười, nhoài về phía trước lắng nghe và giật mình vì một ý nghĩ bất chợt: Người đàn ông đang chở mình đây thực ra là một người xa lạ. Mùi mồ hôi này, đôi vai nở này, cái gáy khoẻ mạnh này xa lạ hoàn toàn với mình. Tại sao có người gặp một lần thôi mà chúng ta vẫn hình dung được mãi trong khi có những người thân thiết lại… Gương mặt họ cứ như là nước, biến đổi và trôi. Linh ngày xưa thế nào nhỉ? Chịu. Chỉ nhớ khá là cao lớn, trắng mỡ, huýt sáo miệng thật là vang và đằng sau cái kiểu xưng hô táo tợn kia là sự rụt rè.

– Linh ấy đưa Linh này đi đâu nữa?

Người đàn ông giơ tay khoát mạnh về phía trước:

– Đấy, một nơi để trốn ồn ào của người đất cảng, của Linh. Xa kia là biển. Những đầm nước này…

 

Gió mới nổi mang theo hơi nước rộng dài phả vào mặt, vào cổ, vào cánh tay trần. Người đàn bà im lặng, để yên bàn tay mình trong bàn tay đàn ông vừa sẽ sàng nắm lại. Xe dừng bên vệ cỏ của một con đường nằm giữa hai bờ đầm mênh mông. Ran ran tiếng côn trùng trong cỏ ướt. Sao lặng yên chìm trong đáy nước. Có phải là nơi ông bạn hay đưa bồ ra ngắm trời ngắm đất và làm gì nhau không đây? Chuyện hoàn toàn có thể xảy ra với một người đàn ông có địa vị, có gia đình, trong tuổi bốn mươi, và từ lâu rồi người đàn bà đã nhận ra mình thôi khắt khe với đời sống này. Từ lâu rồi, người đàn bà đã biết rằng không quý hiếm không phải là hạnh phúc, quý, một phần vì người ta tha hồ khao khát, kiếm tìm, và chỉ có vậy.

 

– Sao lại dừng đây? Linh ấy không sợ phải cấp cứu cho Linh này trong trường hợp ngất xỉu vì ân hận sao? Hay sẽ chỉ là thiên nhiên có lỗi?

– Không ai có lỗi cả. Linh đã bảo rồi mà, đêm nay Linh sẽ phục thù. Sẽ làm điều ngày xưa chưa bao giờ dám.

– Đừng có dại. Nếu cần phải có bồ thì phải đi tìm… tuổi Linh… giờ phải tìm một cô chừng gần gần ba mươi. Còn khi nào tuổi chạm đầu năm…

– Đừng nói – Người đàn ông siết lấy vai người đàn bà, cúi xuống gương mặt vừa ngước nhìn, xuống, xuống nữa. Người đàn bà rùng mình trong hơi nóng mới mẻ đang ào ạt phủ lấy mình, toả ra từ chính mình, tìm cách né khỏi bờ vai rộng. Nếu không có mùi mồ hôi lạ này thì những âu yếm này những đam mê dịu dàng này có giống như vẫn hằng quen thuộc với mình không. Khoảnh khắc của cái rùng mình trôi qua, giọng người đàn bà dịu dàng, mất hẳn vẻ đùa đùa cũ:

– Đừng. Bọn mình đã là những người có vợ có chồng. Và Linh yêu chồng… Đừng…

– Xin lỗi…

 

Người đàn ông đứng thẳng, bờ vai đường bệ, dường như đang cố gắng làm cho bộ ngực, bờ vai và nói chung là toàn thân thể mình dịu đi, chùng xuống. Có một cái gì thật mong manh vừa vụt chen vào giữa họ, trở thành một nuối tiếc to lớn, sắc, nhọn và nóng rực. Nếu có thể suồng sã được hơn một chút vào những mùa xa xưa ấy… Nếu có thể thêm được một chút thèm muốn bây giờ… Và cái chính là quên phắt được chính mình trong những mối quan hệ vừa buồn chán, quyến vừa rắc rối này … Bầu trời rộng, mịn màng, úp lấy bờ nước mênh mông. Ngoảnh nhìn về phía nào cũng thấy sao. Sao đờ đẫn trong lòng nước lặng lẽ vì thiếu gió. Người đàn bà quay lưng và người đàn ông vòng tay ôm lấy thân hình đã một thời thanh mảnh lắm đang dịu dàng tựa vào mình. Không có cái rùng mình nào. Không một sự bối rối hốt hoảng nào. Đây không phải là một cuộc phiêu lưu. Cũng không phải là một sự tiếp nối muộn màng. Người đàn ông thở thật sâu, có cảm giác cơ thể đàn bà đã chín mình đang ôm trong tay bừng bừng, dần dịu và lại nghe người đàn bà cười khẽ. Khi còn con gái mình chả bao giờ tự tin trước một người đàn bà như mình bây giờ. Nhưng bây giờ…Niềm hoan lạc với một người đàn bà có thể còn nồng nàn hơn, nhưng người đàn ông nào lại đi tìm tuổi trẻ trong một cơ thể con gái của hai mươi năm trước. Không có chuyến trở về này, không có cái đêm như sốt này, không có hai mươi năm qua và nói chung là cảm giác lửng lơ không thật này, liệu bọn mình…?

 

Sao băng, rơi vụt xuống bờ đầm ở đâu đó trong đêm đằng xa kia. Người đàn bà nắm hai bàn tay người đàn ông, khẽ khàng mở vòng ôm, quay người lại. Cố, cố hết sức, người đàn bà thử hình dung lại gương mặt người con trai của hai mươi năm trước, mà không thể. Gương mặt đàn ông này, nước da đã sạm đi này, mái tóc thưa đi và đã bắt đầu chớm bạc này, dẫu thế, người đàn bà biết đã thành thân thuộc với mình. Người đàn ông cúi xuống, gỡ kính khỏi mắt người đàn bà, nhìn vào đó thật lâu và đột ngột áp môi mình lên đó. Một rùng mình làm chấn động cả hai người.

 

 

***

Ngày hôm sau người đàn bà về. Cơ thể như rỗng ra sau câu chuyện miên man tới gần sáng với cô bạn chịu khó thức khuya chờ, càu nhàu và tò mò. Y như là vừa qua một cơn sốt và người đàn bà cười một mình vì ý nghĩ ở tuổi này mình vẫn cần một cơn sốt vỡ da, vì cảm giác mọi sự đều tinh khôi. Tiếng trò chuyện ngoài cổng của mấy anh chàng xe ôm. Bát bánh đa đỏ nóng bỏng ăn lần đầu. Tiếng chuông chùa đâu đó đến đây từ hôm kia mà buổi sáng này mới nghe thấy. Phố biển bình minh mát mẻ và không chật chội quá lắm như ở Hà Nội. Và vẫn có gì cũ càng, nên với người đàn bà lại có phần dễ thân trở lại hơn thành phố quê hương sau mười năm xa. Xe đi qua những con đường, những vườn hoa đầy người. Người tập dưỡng sinh. Người chơi cầu lông. Bọn trẻ thì chuyền cho nhau những đường bóng ngắn một mẩu và một người quét rác lùa chổi vào giữa những đôi chân đang phấn đấu vì sức khoẻ. Người đàn bà khẽ cười… Nắng sớm ẩm ướt làm tất cả vừa ngời lên vừa sẫm lại. Kìa hoa phượng! Sao mày đỏ thế? Vì bầu trời nơi này xanh hơn hay vì gió biển hào phóng hơn? Khi người đàn bà từ phương ấy về thì hoa phượng ở Hà Nội bắt đầu rụng và có vẻ chẳng ai còn có thời gian và ý định dừng chân ngắm nhìn. Còn ở phố biển này… Người đàn bà nhận ra mình đang kiếm tìm. Này Tam Bạc. Đâu nữa nhỉ? Sông Lấp? Cầu Dài? Cầu Sắt? Lạc Viên? Bao nhiêu tên đất thân quen lắm mà hai lần đến chưa một lần dừng hẳn được bước. Cầu Bính đằng kia, đẹp như ở một thành phố châu Âu nào nhắc người đàn bà bến Bính và chiếc phà nặng nề lấm láp của lần đầu tiên đến nơi này. Nhớ. … Ta tạm biệt xa nhau… Chào phố biển…*

 

Điện thoại di động rung. Một SMS hiện. Đang ở nơi làm. Mong về lại. Cảm ơn. Người đàn bà đọc, cười khẽ, nhìn ngược lại đường hoa đỏ xe vừa đi qua, thì thầm: Cảm ơn

.

 

15. 8. 2005

 

Lê Minh Hà

 

 

 

Chú thích:

Lời bài hát Thành phố hoa phượng đỏ – Lương Vĩnh, Hải Như

 

 

Có thể có một kết truyện khác:

 

Ngày hôm sau người đàn bà về. Cô bạn đưa chân ra bến xe, càu nhàu mắng mày như đàn ông, mở mắt đã thấy nốc cà phê chẳng chịu ăn chút gì buổi sáng. Chưa có ai lên xe và anh phụ lái còn đang hò hét mời mọc khách. Người đàn bà rút điện thoại di động, ngần ngừ rồi bấm số.. Giọng người qua điện thoại nghe bẹt đi là lạ, tiếng được tiếng mất bởi tiếng ồn ào đầu đằng kia, như thể giữa một hàng quán nào. Em đấy à. Anh … Lần sau … lâu nhé.

 

Lại em. Lại anh. Nhưng đây và bây giờ không phải là những chiều những đêm, nơi ấy, hai mươi mấy năm về trước. Trò chơi xưa đã kết thúc rồi. Từ buổi tối hôm qua. Người đàn bà im lặng, lắng nghe tiếng người đầu kia gặng. Và tắt máy.

 

Gió sớm mang theo hơi khói từ những đống rạ đang cháy hai bên đường.Người đàn bà lặng lẽ, nhớ một chuyến đi xa xôi lắm có hơi mưa ngát mùi sen mơn man cánh tay trần, gương mặt, thổi bùng mái tóc, và giật mình khi người phụ lái làu bàu giục đóng cửa để bật máy lạnh. Bụi quá thể là bụi… Mẹ…

bài đã đăng của Lê Minh Hà