cúi xuống
hôn nồng nàn
làn da thời gian cường toan tiếng nén.
mùa của khuyết
trăng của môi
trầm tỉnh nhìn màu đêm bạo hành lên đường rơi của tuyết
đưa lưỡi nếm vị hoàng hôn tê nhạt, rớt
từ hạt mưa
từng giọt… câm.
địa chấn một góc chiều.
hoang, rất tươi.
và im, rất vang.
mùa thu lõa thể.
những tàng cây khỏa thân lá,
gió lộng lẫy xiêm y ráng màu vảy cá chao xám khung trời hắt mây.
những con kiến đỏ nối đuôi nhau như gân máu trào ngược từ gốc cây đến ngọn ngành.
nơi đó.
tôi chờ thủy triều cạn dòng sông ký ức.
mạch-nha lên đáy-cốc-sinh-phần.
tôi uống mình vào nỗi-mình-khát-vọng,
soi dung nhan trên sóng sánh hồn nhiên. và thấy
tuổi thơ rơi
hoang mang, và sâu sắc
lả tả căn phần
lả tả cuộc-tôi.
đó,
là một ngày đầy mộng mị,
là một đêm đầy thức trơ,
là một phút giao thừa của linh hồn
khi nhìn vào vực tim,
thấy –
mặt trời biết khóc.