(Trích từ tuyển tập thơ Green Rice (Cốm Non), Curbstone: 2005)
Bướm “Áo Choàng Đen” (Mourning Brown Cloak Butterflies) (ảnh Marcia Bonta)
Người đàn bà đi ra đường
Gió mùa xuân choàng qua vai thiếu phụ
Người đàn bà nói một câu rất nhỏ
Chỉ để mình nghe
Chỉ để gió nghe …
Tưởng như chẳng có gì hối tiếc
Hoa cỏ vô tư nở dưới chân mình
Tưởng như chẳng có gì khó nhọc
Từng bước nàng lướt nhẹ thinh không
Sao không mặc áo hồng, áo tím
Nàng choàng chỉ màu đêm
Bộ áo đen như chiếc quan tài
Khâm liệm bao lỗi lầm vương vãi
Chẳng thể chôn những ảnh hình tan hiện
Dẫu cho nàng đã cố tình chôn
Trái tim đau là phần đất, có thể
Chiếc quan tài kia đặt xuống nặng nề
Nhưng nàng ơi, cuộc đời không phải thế
Mình tự chôn mình
Ngu ngốc làm sao
Hãy ngước nhìn trời cao sẽ thấy
Xuân còn đầy run rẩy, nôn nao …
A woman walks down the road
Spring wind drapes her shoulders
She utters one small phrase
Just so she may hear herself
Just so the wind may hear
As if there were nothing to regret
Wildflowers grow free, under her feet
As if there were nothing difficult
Step by step she glides past
Why doesn’t she wear purple or pink?
She wears nothing but black
Black clothes like a coffin
Shrouding her scattered mistakes
She cannot bury the flickering images
The ones she means to bury
Perhaps her aching heart is the earth
Where that heavy coffin is laid
Oh woman, life is not like this
Why do you foolish bury yourself?
If you look up at the distant sky you will see
Spring trembling all over, anxiously trembling
.