Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Không có thực

0 bình luận ♦ 15.02.2010

 

 

 

gothic2_thumb

Tôi gọi M là thằng-bé-u-buồn. M sống trong căn nhà gỗ mục nát này từ khi còn đỏ hỏn đến giờ. Căn nhà này, tôi gọi là căn-nhà-u-buồn. Không chỉ riêng tôi mà tất cả những người hàng xóm của M đều nói vậy. M là một đứa trẻ mồ côi. Căn nhà này bỏ hoang từ lâu lắm rồi, lâu đến mức chẳng ai nhớ chủ nhà tên là gì. Một buổi sáng, ông Thắng nghe thấy tiếng trẻ con khóc thét trong căn nhà này, ông phát hiện rồi hét toáng lên cho hàng xóm chạy đến. Giữa đám người đang lố nhố là một thằng bé sơ sinh, nằm trong chiếc nôi mây, còn nguyên bọc nhau, thân người nhớp nháp máu và nước ối. Mọi người đứng ngơ ra đó, chẳng ai biết phải làm gì. Thế rồi một người đàn bà đứng tuổi rẽ đám đông chạy vào. Hoá ra đấy là bà đỡ của trạm i tế thị trấn đã về hưu. Bà ta, quát ầm ĩ, chỉ đạo người này người kia chuẩn bị dụng cụ để bà làm việc. Thằng bé bỗng khóc ré lên rồi im bặt. Mọi người tưởng nó chết, bà đỡ lại quát ầm lên. Thế rồi bà ta cũng xử lí xong xuôi mọi việc. Thằng bé trông rất kháu khỉnh, hết người này đến người khác bế. Ai đó mở cái gói giấy để trong nôi. Trong cái gói có một củ tỏi, giấy tờ căn nhà này, và một lá thư. Lá thư viết rằng thằng bé tên M, căn nhà này đứng tên nó, mọi người có thể để nó sống trong căn nhà này hoặc đem chôn nó đều được.

Vấn đề quan trọng là ai sẽ nuôi M. Trong thời gian mọi người dò la tin tức về bố mẹ M, người con gái của bà đỡ sẽ đến căn nhà ở này và chăm sóc thằng bé. Bà đỡ phản đối lắm. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, cô con gái vẫn cứ khăng khăng quyết định như vậy. Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng í. Chỉ thấy bọn thanh niên xí xớn, mỗi đứa đều ấp ủ trong đầu một âm mưu gì đó. Cô con gái bà đỡ tên Thương, là người thứ ba trong số bốn chị em gái, tốt nghiệp đại học sư phạm mà chẳng xin vào chỗ nào làm. Có lẽ Thương đẹp nhất thị trấn này. Nhưng tính tình thì hâm hấp. Đấy là theo hàng khu hàng xóm kể lại, chứ thực hư thế nào thì đến chính mẹ cô cũng không biết. Thời cô còn học trung học, trai theo lũ lượt. Một bận đi học về, lúc ấy trời chiều lắm rồi, thình lình một thằng nhẩy bổ từ trong vườn cà phê ra ôm ấp hôn hít. Thương âm thầm rút con dao trong cặp đâm lòi ruột thằng kia. Sau vụ ấy tưởng cô sẽ gặp rắc rối, thế mà chả hiểu sao mọi người cứ im ỉm không nhắc tới. Lời đồn đại về Thương thì nhiều vô kể, nhưng tuyệt nhiên cô vẫn chưa mảnh tình vắt vai, thậm chí cô không có bạn bè.

Ban đầu Thương còn lóng ngóng, sau rồi cũng quen. Được cái thằng bé chẳng khóc tiếng nào. Mấy tháng đầu Thương cho nó bú nước cơm, sau rồi cô mớm cơm cho nó. M có vẻ hơi còi cọc, nhưng ăn thun thủn và chẳng ốm đau bệnh tật gì. Mẹ giục xin việc, Thương cứ ậm ừ lờ đi. Dần dần cô tha lôi một đống sách về chất góc nhà. Căn nhà này so ra thì nhỏ hơn mọi căn nhà khác, một gian một chái, một chiếc giường đơn kê sát tường, một chiếc bàn một chiếc ghế nhỏ xíu kê ngay chỗ cửa sổ. Cái chái bếp cũng nhỏ xíu, chỉ đủ để vài cái nồi với vài cái bát. Từ ngày Thương đến ở, cô nhờ vợ chồng ông Thắng làm lại cho cái nhà tắm kiêm luôn nhà xí ở dưới mấy tàng thông sau nhà. Nước nôi thì cô xách xô sang nhà ông Thắng xin. Mấy tháng đầu, mẹ Thương còn mang cơm cho cô khi đến bữa, sau rồi bà mang gạo sang cho cô tự nấu nướng. M được hai tuổi mà vẫn chưa biết nói, ai cũng bảo nó bị câm, Thương chẳng bảo gì. Mấy lần mẹ đánh tiếng chuyện lấy chồng cho cô, cô phản đối rất gay gắt.

M càng lớn càng khác thường. Cả ngày chẳng cười chẳng mếu, cũng chẳng buồn để í đến Thương. Thương cũng cư xử rất lạ. Cô cứ mặc kệ nó ngồi trên bàn nhìn ra cửa sổ. Hai người âm thầm sống ngày này qua ngày khác. Đặc biệt, M biết đi từ rất sớm và rất sõi. Cả ngày M hết đi loanh quanh nhà thì lại chạy lên quả đổi sau nhà ngồi nhìn xuống thung lũng. Thỉnh thoảng có người đến chơi, M trèo lên bàn ngồi nhìn ra cửa sổ. Dần dà, thảng hoặc mới thấy có người tới chơi. Mẹ Thương cũng chỉ mang gạo và thức ăn sang rồi về ngay. Vợ chồng ông Thắng hay nhắc Thương cắt tóc cho thằng bé, cô kiên quyết không cắt.

Khi M được bốn tuổi, Thương đột ngột chết. Chẳng ai hiểu vì sao cô chết, cũng chẳng ai buồn tìm hiểu. Mẹ Thương khóc ròng rã. Khi làm đám tang cho Thương, bà bế M về nhà. Thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại nó đã chạy biệt về căn nhà này. Vợ chồng ông Thắng bế nó về nhà để chăm sóc, rồi nó cũng lại vù về căn nhà này.
Chẳng còn cách nào khác, mẹ Thương phải đem cơm mỗi bữa cho nó, rồi kệ nó tha thẩn quanh căn nhà này.
Từ độ Thương chết, quả đồi này luôn có sương mù vào buổi sáng và buổi tối. Một hôm ông Thắng mang cơm sang cho M, bất ngờ thấy nó đang lúi húi nấu cơm. Ông gạn hỏi nó lấy gạo đâu ra, mà biết nấu cơm từ bao giờ, M chẳng phản ứng gì. Thấy chuyện lạ, ông Thắng mang thức ăn cho M tự nấu, nó nấu rât ngon lành. Từ bận ấy, mọi người trong xóm thay nhau mang gạo thức ăn và quần áo cũ đến cho M.

Thấm thoắt, M đã mười ba tuổi, ấy vậy mà nó cũng chẳng nói lời nào. Cho M gạo nước thức ăn thì được, tuyệt nhiên chẳng ai nghĩ đến chuyện cho nó đi học, dù ai cũng kinh ngạc khi thấy M cầm sách đọc say sưa lúc năm tuổi. Thị trấn này đã chuyển mình đáng kể. Người ta dần phá hết nhà gỗ để xây nhà ximăng cao tầng. Dạo này sương mù ít lắm, nhưng đêm xuống, trời rét như cắt.

Trước đây, khi M chưa xuất hiện, căn nhà này chẳng ai ngó ngàng tới. Ấy vậy mà dạo này ai nấy rục rịch chuyện nhận M làm con nuôi. Nghe bảo căn nhà này rơi trúng vào khu giải toả. Vài ngày lại có một đám người đi xe hơi tới đo đạc khu đất xung quanh. Người ta bàn tán nhiều lắm. Ba cô con gái bà đỡ muốn nhận M làm con nuôi, ấy vậy mà khi nói chuyện với nó, nó bỏ chạy lên đỉnh đồi. Ba anh chồng thì hằm hừ doạ đánh, mặt M cứ đơ ra, rồi có người can.

Hôm ấy trăng rằm, M đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng, bất chợt nó tru miệng hú dài. Cả thị trấn thình lình mất điện. Ánh trăng phủ xuống cây cỏ núi đồi một màu vàng mê hoặc. Sau ba tràng hú của M, bầu trời tối sầm. Người ta túa ra đường mua nến, rồi túm tụm ngó lên trời xem sự lạ. Nguyệt thực. Trẻ con la hét om xòm. Ai nấy bàn tán ầm ĩ cả lên.
Sáng hôm sau, ông Rạnh coi nghĩa địa chạy xộc đến nhà bà đỡ. Thế rồi người người ùn ùn kéo ra nghĩa địa. Mộ Thương bây giờ trông như một bãi chiến trường. Đất cát bị xới tung lên, cái tiểu sành vỡ tan tành, bộ xương vẫn còn nguyên như khi cải mả. Mẹ thương mặt cắt không ra giọt máu, cứ ngẩn tò te. Ba người chị em của Thương cũng lóng ngóng. Ai đó đã nhanh nhẹn chạy đi thỉnh một ông thầy chùa về cầu siêu cho Thương. Bộ xương được chon cất lại ngay trong ngày.

Đêm đó, M đi lại loanh quanh từ căn nhà lên trên đỉnh đồi. Ông Thắng ngó sang thấy cái bóng vật vờ, biết là M, ông hắng giọng dặn nó đi ngủ sớm. Trăng mười sáu tròn vành vạnh, M đứng hồi lâu trên đỉnh đồi. Từ từ một bóng người thoắt hiện cạnh M, nó chẳng phản ứng gì. Rồi bóng người kia dần rõ mặt dưới ánh sáng nhờ nhờ, mặc quần jean áo sơmi. M bước đến đưa tay vuốt má người đó. Trăng càng khuya càng tỏ. Khuôn mặt người đàn bà rõ một niềm đau đớn, nhưng hốc mắt đen xì. Cô đưa tay vuốt má M, rồi chầm chậm cởi quần áo nó. M vẫn chẳng cười chẳng nói, cứ đứng iên rất lâu. Người đàn bà vuốt mái tóc mềm mượt của M, hôn lên trán, lên mũi, lên miệng. Cô hôn khắp thân thể M rồi ngậm lấy cái dương vật bé xíu. Một lúc, người M bắt đầu gồng cứng, bỗng nhiên các cơ co lại, hông nó giật giật. Người đàn bà nuốt hết hỗn hợp vừa tiết ra từ dương vật M, rồi cô bước đi, từ từ lẩn khuất vào không gian u tịch, tiếng thông rì rào trở lại. M vẫn đứng đó, dương vật nó như vừa bị nứt toác, dưới ánh trăng, chất lỏng chảy từ dương vật nó ánh lên màu máu. Cái dương vật đột ngột phình to bằng cổ tay rồi xìu xuống. Máu vẫn rỉ mãi, M mặc quần áo đi xuống nhà.

Đang lúc gần sáng, vợ chồng ông Thắng lao ra sân hét toáng lên, hàng xóm ào tới vây quanh căn nhà của M. Mọi người chạy toán loạn tìm xô thùng xách nước từ nhà ông Thắng sang dập lửa. Khốn nỗi, nước chỉ còn lưng bể, mà điện đã mất từ bao giờ, máy bơm không hoạt động. Một số người lấy cây tươi đập vào đám lửa nhưng vô vọng. Từ trong lẫn ngoài căn nhà, cành thông khô chất chi chít. Ngọn lửa phừng phừng, mặt trời bắt đầu ló lên như cộng hưởng cái ánh sáng nghiệt ngã của căn nhà đang bốc cháy. Tiếng la ó rầm trời. Nhưng tất cả mọi người chỉ biết đứng đó nhìn ngọn lửa nuốt gọn căn nhà.
Không thấy mẹ Thương đâu. Thì ra bà đang đứng trân trân trước ngôi mộ của Thương. Ngôi mộ mới bị xới tung, chẳng thấy dấu tích bộ xương đâu cả. Bà đứng đó đờ đẫn nhìn quanh.

Hai năm sau tôi trở lại thăm, nghe người ta nói thỉnh thoảng vẫn thấy M dật dờ trên đỉnh đồi ngày nọ. Người ta cũng chỉ đoán vậy, vì mái tóc M khi nó mất tích dài như tóc con gái. Nền căn-nhà-u-buồn bây giờ đã bị máy múc đào sâu vào sườn đồi, người ta xây một ngôi trường mần non khang trang ở đó, xung quanh trồng rất nhiều hoa đồng tiền. Tôi hỏi vài người rằng lúc đám cháy tắt rồi, có tìm thấy thứ gì còn sót lại không, ai cũng lắc đầu. Ông Thắng bảo dạo này thị trấn lạ lắm, nhất là cái nhà trẻ này, nhiều đứa trẻ con lên ba lên bốn vẫn chưa biết nói. Trời trưa nắng gắt, tôi leo lên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng. Mùa khô, sương lam mờ mịt xa xa, thị trấn như đang bồng bềnh ở lưng chừng trời.
 

© Bỉm

.

bài đã đăng của Bỉm

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)