- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

vô đề

1
bầy người đi về phía trước. sa mạc chỉ có những vạt bụi vật vờ, ẩn hiện những thành đất khô cứng

những thành đất khô

bầy người uể oải. những mái tóc xanh xệch xạc. lòa xòa. những cặp môi nứt nẻ. máu khằn.
khát. những đôi mắt đố kỵ ngấm ngầm

ngôi làng tiến gần. những thành đất khô cứng đứng im lìm. lao xao. ngôi làng tiến gần. bầy người từng bước từng bước rơi

họ bảo đây là những vật chết. bầy người bảo đây là cõi chết. những thành đất bảo đây là những thây ma. bầy người bảo đây là cõi ma

những đôi mắt nhìn nhau

họ tấn công. từ những kẽ vách bay ra những mặt người bằng đất. những mặt người đàn ông. họ tấn công. vì sợ. trong bầy người tôi biết họ sợ vì tôi cũng sợ. tôi tấn công

những mặt người bằng đất chạy. bầy người chạy. tôi chạy vào một ngôi nhà đất có những người thổ dân. ngôi nhà có những lỗ hổng hình chữ nhật trên vách tường. hai người đàn ông trong ngôi nhà. tôi hỏi làm sao vượt qua khỏi ngôi làng này. người đàn ông thứ nhất không có khuôn mặt bằng đất bảo phải mặc một bộ váy. rồi người đàn ông thứ nhất cùng người đàn ông thứ hai không có khuôn mặt bằng đất ngồi xuống dệt tám chiếc váy cho bầy người

khi mặc vào tôi phát hiện cô gái đối diện tôi mọc râu. cô gái bên cạnh mất đi cặp vú. và năm người còn lại
tôi toan hỏi hai người đàn ông không có khuôn mặt bằng đất nhưng rồi thôi. tôi rủ họ có muốn cùng lên đường không. họ bảo không. không cần thiết đàn ông hay đàn bà. họ bảo vì chúng tôi yêu nhau

những mặt người bằng đất thôi rượt đuổi tấn công sợ hãi tám người đàn ông mặc váy hiên ngang băng qua ngôi làng

tới một nơi có rất nhiều bậc thang. ngoằn ngoèo. hình xoắn ốc. bầy người hướng về ánh sáng trước mặt

trước cánh cửa đôi. hai ngăn rẽ. mỗi người phải chọn một căn phòng
căn phòng thứ nhất chứa toàn vàng bạc châu báu. những người ở lại phải mặc chiếc váy vĩnh viễn
căn phòng thứ hai có một lối ra. những người vào đây sẽ để lại chiếc váy, không được mang theo châu báu gì ngoài một bí mật cuối cùng đã được khám phá

tám người đều chọn cánh cửa thứ hai

vài người ra về, yên tâm với điều đã biết. những người còn lại hoang mang. họ rủ tôi thôi thì sống chung. vùng vằng. năn nỉ. tôi bảo không được
không được. tôi đã có người yêu
họ nổi giận. bít lối ra sau khi rời căn phòng
tôi đào và đào
những ngón tay vừa moi cát, vừa bò theo quán tính
khi thấy được ánh sáng mặt trời, trước mặt tôi lại có những vách đá ngoằn ngoèo
tôi thấy đàn ông đàn bà đạp xe đi bộ qua đường. họ không thấy tôi
tôi thấy người già thanh niên em bé. họ không thấy tôi
họ không thấy

rồi thì trời mưa. tôi bảo người đàn bà bên cạnh trời mưa rồi. che dù không. người đàn bà bảo ừ che
tự dưng tôi mới biết bà ta nghe và thấy tôi
vái trời đừng tạnh. tôi bảo
và chúng tôi bước đi