Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Tôi nhớ tiếng chuông đánh bằng chiếc dùi nhỏ
Từ chút sức lực còm cõi của bà vãi già ngoại bát tuần
Tiếng chuông không làm con dê buộc ngoài hàng rào ngừng nhai lá so đũa
mấy lão tiên chỉ viết lại lịch sử của làng
dựng một thành hoàng
lập bàn thờ thắp nhang sì sụp khấn vái
sau đó chia nhau chỗ thịt
Tôi ngồi chờ trên băng ghế phía ngoài nhà ga. Cửa nhà ga mở mỗi khi tàu điện đến, nhưng nay đang đóng lại. Một người đàn bà ngồi đầu kia ghế, giữa hai đầu gối giữ một cái túi có dây cột, đầy những gói nhỏ bằng giấy dầu. Thịt – thịt sống. Bạn có thể ngửi được mùi ấy.
với sự tiếp sức của hai cây cần cẩu, khung đền được giữ ở thế nghiêng để dân chúng lấy sách đem về đọc hoặc giữ làm của riêng. Khoảng 12,000 cuốn đã được phân phối cho dân chúng, số 8,000 cuốn còn lại thì được tặng lại cho các thư viện, trong tinh thần “trả lại tác phẩm cho quần chúng,” như bà Minujín diễn tả.
Nhiệm vụ của chàng
Nhiệm vụ của chàng là gặt nhừ tử những mùa màng
Và đả bại lần lượt từng người khốn khổ
bán thân bất toại thì không đúng, bởi
hắn vẫn làm việc bằng hai tay
đi bằng hai chân
thở bằng hai lá phổi, và suy nghĩ
Ban đêm, dù có đèn đường, nhưng những lối rẽ, những lùm cây, những bụi hoa, những góc tường, những cổng nhà đóng kín vẫn chất chứa những bí ẩn nào đó. Óc tưởng tượng khiến tôi nghĩ ra thế. Nó khiến bước đi của tôi chậm lại, nhẹ hơn, có một chút dè dặt, một chút cảnh giác. Tôi nghe được tiếng gió luồn qua những hàng rào, những lùm cây, hay chạy dài trên mặt đường nhựa loang loáng ánh đèn. Nghe cả tiếng giày của tôi giẫm trên vỉa hè, và tiếng hơi thở âm thầm trong lòng.
Gã nhà thơ đóng cửa phòng loay hoay
Làm thế nào ráp nối các chữ
Mà không phải bằng sự tẻ nhạt của những kí tự chết
Không phải bằng sự lạnh lẽo vô hồn, lê thê…
Một ngày bỗng nhiên thơ quyết định khởi
tố về dấu hỏi bị mất, thơ không thể
thở được khi sự dối trá đã đi
qua thơ, một ngày mặt đất nứt toác
nhàm chán lời thuyết giảng vớ vẩn về linh hồn
phải nghĩ gì để hư cấu âm tiết từ một hồng ân phiếm dụ
ngôn ngữ tôi muốn thoát xác giã biệt ánh sáng huyền bí
Bất chấp những khó khăn, những bất hạnh đang phải chịu đựng, hiện nay một mình Trần Hoài Thư vẫn thực hiện việc in ấn tạp chí Thư Quán Bản Thảo và tủ sách Di Sản Văn Chương Miền Nam.
Bài phỏng vấn này nhằm cung cấp cho bạn đọc những thông tin căn bản và chính xác về một nhà văn/nhà thơ rất đặc biệt: Trần Hoài Thư.
Giấc mơ hồn bướm ở kiếp này ngắn ngủi
Nên ai cũng muốn cõi đời đời chẳng cùng
Vọng nguyện về vĩnh cửu, chắc cũng đè bẹp ngài
và con gà gáy tiếng vàng võ, một cô gái trẻ ngồi cười trên bàn thờ
thản nhiên bia rượu
một người đàn ông gập mình sau cơn tai biến
quả trám rụng
Các chân dung được đặt dưới sàn, không được đóng khung trang trọng treo trên tường …. Vết tích của những người tranh đấu, tất nhiên dễ tìm thấy trên mặt đường, tại công trường qua các cuộc biểu tình, hay trên sàn nhà tù qua những thời gian ngắn hay dài họ bị giam giữ, hơn là tại những nơi vàng son sang trọng …. Họ đã được trình bầy, giản dị và khiêm tốn, như một phần cuộc đời thực cam go của họ.
tánh cả nể, sợ xích mích
người nhà bị đàn anh hiếp đáp
vẫn không rục rịch
đến nỗi, đất ông bà bị kè, xích xén
Những hoài ảnh hư vô của ngày hôm qua vẫn tiếp tục là ảo ảnh của hôm nay, khi trận loạn binh đã thất thủ trong những ngày hắc ám nhất của thế kỉ trước…
Thời gian trôi ràn rạt ở bên ngoài
Bên trong là cái chết
Một đứa trẻ lén lút chơi cái trò đó
chấn thương cuộc chiến
sẽ còn trăm năm
không vì bom tấn
không vì da cam
Khi đoàn xe GMC chở chúng tôi tới Thủ Đức, tôi nhìn cái cổng trường mà phát chán. Ai đời một quân trường danh tiếng, mấy chục năm rồi đã đào tạo không biết bao nhiêu sĩ quan cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại có cái cổng cũ kỹ, xấu xí đến mức không tưởng tượng nổi. Hai cột xi măng vuông vức, mỗi cạnh đâu tám, chín tấc gì đó quét vôi trắng cao nghệu, thêm hai cái cửa tò vò hai bên, trên đó một tấm bảng cong cong gác ngang với mấy chữ Trường Bộ Binh, chỉ có thế thôi. Sao nó lại đơn sơ quá vậy trời.
hết nồng / mới tách khỏi chiếc bóng
nắng tháng bảy có hình- dạng chiếc tàu chìm
tôi ngồi xuống lưng ngựa trời
bổ đôi con bướm vàng
mùa hè mùa hè ầm vang những cuộc diễu binh
phương trượng tung lên giời
picasso erotique nơi trưng bày vú mọc ngược lên đầu
tiếng đàn thoát ra nipples thời hồng
Buồn cũng được. Đau cũng được. Cứ nghe người ta nói cuộc đời này nọ, đỏ đỏ xanh xanh vàng vàng mà rồi y như chuyện cổ tích, kể xong rồi hết. Cháu không ham làm công chúa, cháu chỉ muốn có cái gì mà cắn một miếng, nhai một miếng. Còn không thì cầm trong tay một chút thử xem sao.
Anh ngụ trong một căn phòng của ngôi nhà có ba căn phòng. Ngôi nhà mái ngói âm dương thấp xoải, cũ kỹ, hiu quạnh như nơi chốn của nó, một thị trấn của một huyện lỵ heo hút mù bụi, một thị trấn hình như không có tên. Anh chợt nhớ tới một nơi chốn, thị trấn miền đông của nhà văn nọ.
Hầu hết người Trung Quốc chưa bao giờ nghe nói tới Lưu Hiểu Ba, vì bộ máy tuyên truyền của nhà nước đã loại bỏ tất cả những thảo luận về anh. Đây là điều nghịch lý: Người đầu tiên được tặng giải Nobel về những thành quả tranh đấu tại Trung Quốc đã từ trần, và anh hầu như không được thương nhớ tại chính đất nước mình.
mắt sau kính vẫn lập lòe đốm lửa
bài thơ tình chở cả dòng sông
trong lồng ngực vẫn tiếng hô như đá ném
quăng anh về phía trước
Lịch làm việc của anh từ mấy tháng nay đều có vài hạng mục được viết lặp lại đều đặn nhưng không hề có gạch chéo. Có nghĩa là những việc đó chưa được hoàn thành nhưng có thể do cần thiết nên anh chưa bỏ. Mỗi sáng thức dậy anh mở lịch làm việc, thong thả uống một ly cafe
những mảnh hồn cỏ cây còn sót lại sau cuộc cung tiến cũng có thể là dấu tích của đam mê hay luyến tiếc
người gánh định mệnh đi giữa thế giới đông đảo
có thể đó là nhà hiền triết mất ngủ…
Cô bắt gặp ở trong quán cà phê mới đến lần đầu
Những chiếc chuông gió xinh xắn đủ loại
Treo dưới mái hiên yên tĩnh
Cô hỏi chủ quán mua chúng ở đâu
Bình Luận mới