Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Từ 2011 – 2023 là 12 năm, anh [Nguyên Minh] đã ra được 100 số báo. Như vậy tính trung bình hơn một tháng thì có một số Quán Văn chào đời, với tiêu chí Sáng tác – Tư liệu – Nghiên cứu văn học, góp mặt người viết từ khắp mọi nơi trên thế giới … không chỉ giới thiệu những tác giả sinh sống trong nước mà còn với người đang ở “biển ngoài.”
[Đối với] Tổng thống Diệm, sự tham dự của quân chiến đấu Mỹ sẽ đưa tới chuyện quân đội Việt Nam phó thác trách nhiệm trên vai người Mỹ được coi là mạnh và trang bị đầy đủ hơn nhiều. Diệm chống điều này, “Nếu chúng tôi không thể thắng cuộc tranh đấu này bởi chính chúng tôi, với nhân lực của chúng tôi nhưng với sự hỗ trợ quý báu của các bạn [chỉ] về vật liệu và cố vấn, nó sẽ không còn là một chiến thắng có thể đạt được.”
THÀNH PHỐ
Tranh Nguyễn Đình Thuần
10.
Gần đây cô cũng hay nghĩ về người chồng xấu số. Đúng ra cô thấy anh trong những giấc mơ. Cô thấy anh và cô đi dạo tại những nơi chốn thơ …
Bản vẽ Duy Thanh [1931-2019].
Những phân đoạn này thuộc vào phần có tựa là “Dưới những gốc nho biển,” nằm trong tiểu thuyết Đường Về Thủy Phủ. Tuy nhiên, cũng như phân đoạn [1-3] tôi …
Ly Khúc
Khi em lìa cõi đời này
Xin đừng hát khúc bi ai não nùng
Trên đầu xin chớ trồng hồng
Cũng đừng để bóng cây tùng lao xao
Mặc cho sương gội mưa rào
Cỏ xanh ướt lệ tiêu …
Tình Sầu
Đàn chim sẻ líu lo trên mái,
Ánh trăng rằm sáng với trời sao,
Và thanh âm cây lá rì rào,
Che giấu đi lời tình sầu tê tái.
Và em đến làn môi tang đỏ dại,
Và với …
Nhạc, Hương
Khi lời ca ngọt ngào dần tắt
Dư âm còn ngây ngất hồn ai
Hoa tím thơm đã tàn phai
Hương thừa phảng phất làm ai bàng hoàng
Đoá hồng dù đã tàn hương sắc
Gửi người yêu lá …
Búa lại gõ vào đầu. Những tiếng tách vỡ ra ở phần vỏ não. Những cây kim đã hết gây cảm giác đau như lúc mới châm vào da đầu. Tôi nghe như có máu ứa ở mỗi cọng thun. Tiếng tách thì gãy khô như vỏ của những hạt dẻ…
Trong số năm người ngồi quanh chiếc bàn trong nhà hàng Ninh Hòa, tôi là dân tỉnh lẻ North Dakota, ăn nói kém cỏi và ít có quan hệ với sinh hoạt văn nghệ và …
Trong 60 năm qua, hầu hết các tác giả người Việt đều nói rằng, nguyên nhân chính của cuộc đảo chánh ngày 1-11-63 là Tổng thống Kennedy muốn đưa quân Mỹ tới chiến đấu ở VN, trong khi ông Diệm chống lại, nên Mỹ phải lật ông Diệm để thực hiện đường lối của mình. Trong khi ấy, các tài liệu chính thức của Mỹ cho biết, sau Thế Chiến thứ Hai, các Tổng Thống Mỹ không ai chủ trương đem quân Mỹ tới chiến đấu ở Đông Dương.
“Tôi muốn đến ở dưới khách sạn. Cho tiện.” Sau câu nói bất chợt của tôi, Vị tỏ vẻ bối rối vì, có lẽ chàng không ngờ tôi lại đề nghị một điều như vậy. Còn Viên, cô kín đáo nhìn tôi rồi e dè lên tiếng, “Như vậy có tiện không?”
Bức tường Palestine dưới cái nhìn của Bitton cắt ngang cảnh quan, như vết sẹo ngoằn ngoèo, cô lập một nhóm dân bên này, giam cầm một nhóm dân khác bên kia (…) với mục đích bẻ gãy ý chí chống chọi của người bị chiếm đất bằng cách gián tiếp phá hủy môi trường sống của họ.
Ngay từ lúc biết tin về căn bệnh hiểm ác, tôi biết mình sẽ đi chung với mẹ một quãng đường thật khó khăn, đầy những đau đớn, những đột biến về thể xác lẫn tinh thần; tôi đã hình dung mình nắm tay mẹ, đưa mẹ đến tận cửa cái chết. Một hành trình đòi hỏi nhiều thứ mà tôi không có sẵn: kiến thức, kinh nghiệm, năng lực, sự chịu đựng, lòng từ ái, và niềm tin tâm linh về một cõi đời sau.
1.
Tôi thù gã nhà văn khôn tả. Tôi thù gã đến độ tôi muốn giết chết gã. Tôi ao ước có một mũi dao nhọn sắc lẻm cho tôi ấn sâu vào ngực gã với …
Sang tức cảnh sinh tình đứng lên uốn éo hát bài “Lòng Mẹ” của Y Vân, “Lòng mẹ bao la như biển Thái bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu.” Mẹ cảm động rơm rớm nước mắt. Như mọi lần, mẹ nghĩ ngay đến người chồng đã khuất, “Bữa ni anh em bây sum vầy mà cha bây không còn để chứng kiến cho thỏa dạ.”
Với tôi, Trịnh Y Thư, trước hết là một nhà thơ, với thi phẩm Phế Tích Của Ảo Ảnh; là một nhà văn, với các tác phẩm Chỉ Là Đồ Chơi, Theo Dấu Thư Hương; …
Không lâu sau ngày miền Nam sụp đổ, kể từ tháng 8 năm 1975 Hội-Trí-Thức-Yêu-Nước được thành lập, trụ sở đặt ở góc Nguyễn Thông-Tú Xương, nơi tụ tập đông vui “trí thức” các loại: …
Một nền văn học nghệ thuật có những văn nghệ sĩ không quỵ xuống ca ngợi kẻ bắt mình hoặc/và quay sang đấu tố đồng nghiệp …. Một xã hội 1954-1975 vẫn giữ được lễ nghĩa … Một cộng đồng vẫn có nhiều người tiếp tục tình nguyện nghiên cứu về VNCH và Văn Học Miền Nam dù đã xa quê hương cũ nửa thế kỷ … thì đã chứng tỏ cộng đồng ấy càng giữ được danh dự mà họ tốn công xây dựng trong 20 năm 1954-1975.
Thằng bé đưa tay lên, vạch vào không gian những đường thẳng, những đường gẫy khúc, những đoạn vòng vèo; toàn những hình dạng mơ hồ. Cô giáo đến bên tôi, nghiêng đầu thì thầm, “Nó đang vẽ đấy.” Tôi xoáy tia nhìn lên vách tường nhưng chẳng thấy gì ngoài những mảnh vôi tróc lở.
… có những sắc màu bùng ra bên trong hắn và hắn không uống nhiều tiền vẽ tranh không tiền bán tranh kiếm tiền không tiền triển lãm không triển lãm mua sắm để vẽ những thứ ống sơn dầu vải bố luôn luôn sơn dầu sơn và vải bố luôn luôn là vải bố bạt căng vải bố bảng căng đinh vải nàng và đàn bà đến ngồi vào bàn và họ bắt đầu nói chuyện và nàng nhìn thấy những triển lãm của hắn về nhà với nàng nằm cạnh nhau hôn đứa con trai duy nhất của nàng…
quán bar nhừa nhựa rút vào người con gái
người con gái lách vào chai bia vừa tỉa bọt
chai bia giục giã nốt nhạc cắn sợi dây âm ly
nốt nhạc gục chân bàn ve vãn bậc thang lăng loàn
Thầy sống, vui chơi, học đạo và làm việc một cách bình thường, đơn giản, không màu mè, khách sáo. Vẫn bộ nâu sồng. Vẫn thân hình mảnh dẻ. Vẫn ánh mắt tươi vui. Vẫn nụ cười dung dị, bình thản. Như độ nào. Một nhà tu. Một nhà trí thức. Một nghệ sĩ. Một người bạn. Một con người.
Buổi thảo luận bàn tròn dù ngắn gọn nhưng cũng soi rọi được vào những góc khuất của vấn đề kỳ thị, và làm sáng tỏ được nhiều nhận thức mà trước đây vốn là những điều ngộ nhận.
Cuốn vở anh thầy giáo Thành cho. Chị Thảo bảo viết nhật ký cho khỏi quên chữ. Cuốn nhật ký giấu kỹ dưới tấm nệm giường. Tôi không muốn cho ai đọc. Chuyện gì tôi cũng ghi vào nhật ký. Chữ mới nào tôi cũng viết vào nhật ký. Ai nói gì cho nghe tôi cũng viết vào nhật ký. Tôi ghi tất cả mọi chuyện vào nhật ký.
Tuy nhiên, phủ nhận hoàn toàn nỗ lực của chính phủ VNCH [cho mặt trận tâm lý & văn hóa] thì không chính xác. Chính phủ VNCH đã bảo trợ cho tạp chí văn hóa, Trung Tâm Văn Bút Việt Nam….Những cuốn phim như Người tình không chân dung có cả quân lính tham dự …. Nếu nhắc tới Chiến Sĩ Cộng Hòa, không thể không nhắc tới nhật báo Tiền Tuyến.
Có thể nhiều người không đồng ý, nhưng riêng Sức Mấy cảm thấy miền Nam nên hãnh diện về việc đã nuôi dưỡng … những người như Trịnh Công Sơn hay Nguyễn Ngọc Lan. Họ đã không góp công, [mà] còn góp phần làm trở ngại cuộc chiến giữ miền Nam. Nhưng sự có mặt của họ tại miền Nam khiến cho sự hy sinh của các chiến sĩ có ý nghĩa. Đó là sự khác biệt giữa miền Bắc và miền Nam … giữa chính nghĩa và phi nghĩa.
Tuổi thiếu niên của tôi, tôi là một tên Mác-xít vô thần và ngu ngốc — đó là chuyện thông thường cho mọi trí thức trẻ tuổi, đầy tham vọng vào thời đó. Nhưng trong quá trình viết lách, có một điều mà tôi không thể hiểu được, đó là sự huyền bí: nó đến từ đâu? Nó không đến từ đây [chỉ vào tim của mình]. Không, nó đến từ bên ngoài tôi.
Thực ra thì kể từ khi bị chính quyền Việt Nam đưa đi thi hành án tại Trại Giam Số 5 ở Thanh Hóa, hầu như ngày nào tôi cũng viết nhật ký trên vở khổ to, tổng cộng ước trên 2000 trang. Cũng cần nói ngay rằng giấy, bút mà tôi có được là kết quả của cuộc đấu tranh quyết liệt với trại giam…
Bình Luận mới