Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Một hải đảo Singapore giàu có chưa được coi là đủ! Nắm trọn chủ quyền kinh tế tại liên bang Mã Lai cũng chưa được coi là đủ! Người Tàu vẫn còn đang nỗ lực vận động đoạt nốt quyền chính trị tại liên bang này một cách “hợp pháp”, nghĩa là bằng lá phiếu công dân.
Suốt ngày chú ngồi lặng trước bức tranh, hai mắt mở trừng, trân trối nhìn như thôi miên vào dấu hỏi ngự trị giữa trung tâm khuôn mặt cô gái. Cho tới nửa đêm hôm đó khi tôi hốt hoảng tỉnh giấc, rồi bất chợt lắng nghe thấy những tiếng kêu âm u khác lạ phát ra từ phía phòng tranh, lặng lẽ nhón gót nhòm qua khe cửa hẹp, vẫn thấy bóng Dương Tử ngồi bình thản trên chiếc xe lăn quen thuộc.
Bác xĩ Strauss bảo tôi neng vít ra những gì tôi nghĩ và mụi thứ sải da với tôi từ bây giờ, tôi không biết tại sao nhưng ông bảo nó wan chọng vì họ sẽ xem có dùng tôi không. Tôi hy vọng họ dùng tôi. Cô Kinnian bảo họ có thể làm cho tôi thông minh. Tôi muốn thông minh. Tôi tên là Charlie Gordon. Tôi 37 tuổi. Giờ tôi khưng có gì để vít nữa nên hôm nay tôi dừng ở đây.
Nhiều người quả quyết
Tôi lạm dụng thuốc phá thai
Có thời làm tiếp viên bia ôm
Uống rượu sành điệu như gái nhảy
Từng là nạn nhân của sách nhiễu tình dục trong công sở
Nhưng đặt tên chi cho một thức đó
Khi bên này bên kia chỗ này chỗ nọ
Đất cứ hẹp dần trời cứ hẹp thêm
Và biển cũng buồn chung một cơ cầu vậy đó
Và anh và em cứ niên giám nỗi buồn
Những biến cố năm 248 đã được Trung Quốc và Việt Nam tiếp nhận rất khác biệt. Trung Quốc chỉ ghi lại những thành tích của mình là mua chuộc được một số thủ lãnh loạn quân bằng tiền bạc và những lời hứa, vì vậy cuộc chống cự do Bà Triệu lãnh đạo đối với họ đơn giản chỉ là một hành động của man di cứng đầu và tất nhiên là đã bị quét sạch…. Nhưng đối với Việt Nam thì cuộc nổi dậy của Bà Triệu được nhớ đến như một biến cố quan trọng nhất của thời kỳ đó.
Cún nằm sóng soài, hai mắt nhắm nghiền trên đống gio lò ướt đẫm sương đêm, bộ lông vàng mượt cũng bết sương đêm. Từ khoé mép đen đen, một dòng máu tím thâm đọng lại, nhểu vài giọt tím đen xuống lớp gio lò. Cún con chết ngay tức khắc bằng một vụt của bố trong đêm. Cún chết bởi Cún kêu nhiều. Còn vì sao Cún kêu nhiều chắc chỉ mình Bé biết.
những bức tường khổng lồ và những tấm quảng cáo khổng lồ
con mắt tôi vỡ tan tội lỗi
một màu xanh tịch mịch đang ru giấc mơ
Chả biết có phải luôn mang trong mình dòng máu kiên cường
bất khuất của cha ông (!) mà suốt thời gian thực hiện bức tranh mồm
miệng cứ nghêu ngao “tổ quốc vấn khăn tang/ mây che phủ đầu*…”
tất cả những con hổ tui từng biết. tất cả những con hổ tui từng biết, thì không có con hổ nào là con hổ. con hổ trên ti-vi thì không phải con hổ thiệt, những con hổ thiệt tui biết chắc là hổ thiệt thì không thể nói là hổ thiệt. nói ra thì thiệt là xấu hổ thiệt…
… Nhưng ngay từ trong cái thắng để thống nhất ấy lại nẩy mầm chia rẽ, chia rẽ giữa Java (đảo trung tâm) và ngoại đảo, giữa chính trị và quân sự, giữa giá trị cũ và giá trị mới, giữa khuynh hướng tự do và khuynh hướng độc tài; sau hết và trầm trọng hơn hết: giữa cộng sản và không cộng sản.
Đàn bà trả thù tình ái bằng cách tự kết liễu đời mình, chuyện đó chẳng xảy ra mỗi ngày đó ư? Anh nhớ có lần trong lúc nằm ấp ủ trong lòng anh cô bảo cô muốn có đứa con với anh. Hình như đàn bà nào cũng nói với anh câu nói đó trong lúc thân thể trần truồng nằm trong vòng tay anh. Lần đó anh khéo léo pha trò…
Anh dựng một ngôi đền
Ngôi đền đổ cái rụp
Anh ủng hộ Triệu Tử Dương
Triệu Tử Dương mất chức
có thể nghe được lời ca của chú ve sầu
nhưng làm sao thấy được
những dòng nước mắt
của ngàn lần lột xác
Nhiều họa sĩ vẽ những đề tài rất “vĩnh cửu”, rất bác học và triết lý, nhưng khi triển lãm thì bẽn lẽn tuyên bố đây là “một cuộc chơi”. Rồi khi đi sâu vào xem tác phẩm, người ta thấy triển lãm đó cũng lờ nhờ như nhiều triển lãm khác, tức là chẳng có tư tưởng hay thông điệp gì mới, chỉ thấy lập loè tính hình thức lười nhác.
Anh bảo cô anh chịu thua, anh chẳng bao giờ giải mã được văn chương. Có nghĩa là anh sẽ không bao giờ giải mã được cô. Anh sẽ không bao giờ có khả năng đi vào đầu óc cô. Đầu óc cô là thành trì bất khả xâm phạm, anh sẽ mãi mãi là kẻ đứng bên ngoài. Nhưng thân xác cô thì không. Nó hơ hớ mời mọc anh vào.
Tôi là kẻ cô đơn số 1
Em là kẻ cô đơn số 2
Chúng ta đóng gói nhau
vào
một đêm sương tháng giêng
anh chỉ còn lối thoát cuối
nơi có môi em mở những đóa hoa lửa
như những ngọn pháo bông
được bắn lên bầu trời Paris
từ tám ngàn vị thế trên tháp Eiffel
Hôm nọ tôi gặp một thanh niên, mặt rỗ, cao lớn tiến đến chúng tôi và hỏi:
– Có phải các cô là người Việt?
Chúng tôi trả lời, phải, vì sao ông biết điều ấy?
– Tôi đọc được câu chuyện của các cô.
Chúng tôi hỏi, ông đã đọc được những gì?
– Sự lang thang, gầy gò.
Thái là một quốc gia duy nhất ở Đông Nam Á đã thoát khỏi thời kỳ bị Tây phương thống trị. Điều may mắn ấy một phần nhờ ở vị trí trái độn giữa hai lực lượng thực dân Anh ở phía tây và nam, và Pháp ở phía đông, một phần nhờ ở phương lược ngoại giao khôn ngoan và óc canh tân của các triều vua từ Rama IV (1851) về sau.
Nói theo sách vở thánh hiền, thì dưới mắt ông, Thâm là đứa vô nghì. Thấy Tầm lại có cảm tình với một người như thế, ông đã ra sức khuyên ngăn. Nhưng đến khi biết được khối tình trong lòng con gái ông đã nên hình nên dạng, ông đồ Nhã mới giật mình: “Vậy là trong cậu Hai cũng còn có chỗ nào đó là của con người ư?”
mở miệng nói đủ hết các kiểu [kể cả nói thử nghiệm kiểu hiện thực huyền ảo] vậy mà hở ra hai mươi mấy con chữ vẫn cứ bảo tôi chả có lý do gì để [mày mò] sống.
Đừng khước từ sự khó
Nấc thang lên chót vót ngọn Chay trường
Khảm kí ức thành ra nỗi nhớ lạ
Tây Ban Nha rồi Mỹ tại Phi-líp-pin, Hòa Lan tại Indonesia, Anh tại Mã Lai và Miến Điện, Pháp tại Việt Nam, Kampuchea và Lào, năm đại diện thực dân Tây phương đã thống trị và tạo nên một khoảng thời gian vô cùng đen tối trong lịch sử toàn vùng Đông Nam Á…
Các thầy cô không thích nó. Nó như cái bóng Sa-tăng, kích động, chờn vờn, thách đố. Nó hay thắc mắc, lý sự, hỏi những điều gai góc ranh ma bất ngờ họ khó thể trả lời ngay. Chẳng hiểu thế nào trời lại phú cho nó cái óc sắc sảo và cái lưỡi tinh khôn, mọi người tự hỏi.
Mỗi người là một quốc gia
giữ chủ quyền độc lập
bảo vệ lãnh thổ riêng
Lãnh thổ có hàng rào biển cả, núi non
đánh dấu biên giới
người đàn ông vung loạn xạ hai bàn tay
vô tình lưỡi hái
chém ngọt
cái đầu rơi trên đất
hai bàn chân cùng cười ngất
giờ thì tha hồ
giành giật ….
Có một giai thoại vào đời Đường, gia đình ông Trương Công Nghệ sống cả 9 thế hệ trong cùng một nhà (cửu đại đồng đường). Vua bèn đến nhà ông ta hỏi có bí quyết gì, Trương Công Nghệ liền viết liền một trăm chữ “Nhẫn” dâng lên, vua đọc liền hiểu.
Bình Luận mới