Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
anh phóng sinh những sợi tóc em
vừa cắt trước gương
vào hương lá úa tình cờ ngoài phòng tắm
Khi tôi nhìn lên cây, những trái táo đã trở màu đỏ lịm.
Sau này người ta gọi đó là mùa hè viêm nhiệt não. Khi đã chìm vào cơn mê choáng nắng người ta không còn thấy nóng nữa. Họ cứ khăng khăng đòi đến sát mặt trời.
Em yêu ơi, họ ở đâu, họ đi về đâu
Một thoáng bàn tay, động thái vụt qua, tiếng lạo xạo sỏi đường.
Anh hỏi không vì buồn mà vì thấy bâng khuâng.
những cuộc tình trên trang đời
tẩy – xoá/
vàng ròng trong thể xác u minh
rồi rách toang trong cuộc hành trình
yêu
Một người hào hoa phong nhã biến thành một người lụm cụm nói năng ậm à, một giáo sư Anh Văn có hạng trước kia mà nay cứ ưa phát âm kỳ cục, nào mình H.O. trọc không có “bông-xo”, nào “rốp” nào cũng được miễn lâu lâu một chút chớ đừng “tăm-bô-ri”, nào đã bắt đầu dán “la-bồ” quen tay, nào hãng được dời về đường “Ha Bo” gần nhà hơn, cũng đỡ khổ ….
Những bài viết của Nguyễn Thụy Long dành cho tuần báo Việt Mercury cũng như cho tạp chí Văn đưa chúng tôi lại gần nhau. Tôi biết anh có cuộc sống vất vả, gia đình lạnh lẽo, đời sống xã hội chua cay, nhưng lúc sau này anh vẫn viết và sống bằng chính ngòi bút của mình.
Sáng mở laptop, hứng
n[c]ứng giở báo san francisco examiner đọc horoscopes của ngày hôm đó “loved ones will make an effort to please you…”
Kiệt sức anh xuyên qua lớp lớp những bức tường
Do chính tay anh xây lên hay do cuộc đời
Đổ bê tông xung quanh anh vững chắc
119
Gaylord’s, chúa tể của những tên trộm lưỡng tính cấu chặt khối thịt hình chiếc phễu, chấp nhận cú tẩu thoát của vú lớn và những dị hình …
Ngày cuối cùng, tôi muốn nắm tay Maria mà chạy. Chúng tôi sẽ ra nơi đón đầu ngọn gió. Chúng tôi sẽ vượt qua đại dương. Và quên sạch những bài ca ủ dột, mê mải, âu sầu một mùa nắng đã qua
Tất nhiên, trong mấy ngày liền, khẩu phần ăn, (cả sáng, trưa, chiều, tối…) của thanh thiếu niên trong trại được cải thiện đáng kể, vốn đã rất tốt từ trước rồi lại tốt hơn rất nhiều. Cũng tất nhiên là mỗi “em” đều có một phần quà
hôm trước ta không đi lối này
anh nhận ra giữa chúng mình niềm vui hẹp lại
giữa hai viên gạch có một rãnh buồn
Đối với Bửu Chỉ, mặt trời, mặt trăng còn là biểu hiện của thời gian. Thời gian ám ảnh Bửu Chỉ không nguôi. Con người khi còn trong trứng nước đã bị treo lơ lửng trên thập giá của thời gian. Thời gian là tên trấn lột đểu cáng, trêu ngươi. Con người đuổi theo nó đến hụt hơi mà chẳng bao giờ kịp để đòi lại những kỷ niệm êm đềm, những khoảnh khắc bình yên, những bạn bè, những người yêu dấu.
Trong valise hành lý mang vào tu viện, cô Jeannine có cất giấu một tấm hình của danh ca Elvis Presley. Hẳn đây là thần tượng của cô nên có thể nói rằng khỏang thời gian này là thời gian đẹp nhất trong đời của người nữ tu trẻ vì bản nhạc của cô đã đứng hàng đầu, liên tục 4 tuần lể trong chương trình nhạc « Hit-Parade ». Soeur Sourire đã đánh bật nhiều tên tuổi trong đó có cả ông vua nhạc rock này.
đầu con mắt ngước vọng đài tượng thiêng liêng
đuôi con kia rúc thả vào dưới váy
không có gì trơ trẽn bằng tình yêu chân thật
Theo Mục sư, có phải sự kết hợp giữa văn chương và đời sống, hoặc giữa văn chương và tôn giáo, cũng là một sự “sa ngã hạnh phúc”?
-Ôi, câu hỏi này khó quá cô Thúy ạ. Thôi để tôi xin trả lời ngắn gọn. Sự kết hợp giữa văn chương và tôn giáo (nói chung) với tôi, là một hạnh phúc mà không …sa ngã (cười).
muốn đi mà không đi được
cứ dùng dằng như thúy kiều thuở trước
muốn xé áo để dứt tình
mà kim trọng nắm quần kéo lại
Thấy cứ phải nằm mà trong trí thì rối rắm, tim đập một cách khác thường, tay chân thì mỏi rã, còn lưng đẫm mồ hôi, Đạo không chịu nổi nữa nên vụt ngồi lên, đưa hai tay vuốt tóc rồi lần ra bóp hai thái dương, lắc đầu luôn mấy cái cho tỉnh.
lộn xuống đường hầm
… đứng đợi xe đi san francisco
cảm giác “thế là chẳng còn lo tương lai rồi sao
Thằng lưu manh cố lột cái quần của con điếm đứng đường khách, thằng đàn ông què giò uốn bẻ chân tay đứa cơn sơ sinh cho thành dị dạng để tạo một “cục vàng” trong nghề ăn mày, tay cán bộ cách mạng nhiệt tình không chịu nổi một bà già còm cõi thờ tâm hình đứa con trai con là lính nguỵ đã chết từ lâu… trở thành cơn vật vã với thực tế và chữ nghĩa của Long ….
Tôi mang ra món đồ “gia bảo” này chắc chắn anh mua được. Hắn khom người xuống mở cái cửa tủ nhỏ xíu lục lọi….
Tôi giở hai lần giấy gói lấy ra món đồ [hắn đưa]. Tôi thất kinh kêu lên: Trời, cái gì thế này, sao lại cái còng? ừ cái còng đó, cái còng gia bảo của tôi, mua đi rẻ thôi mà.
Từ sau năm 1975, người ta đã lập lờ, đã nhập nhằng một cách cố ý, đánh tráo chữ “hạnh” bằng chữ “hành” trong câu tục ngữ trên. Rõ ràng là cả “ý đồ” (1) chứ không phải chỉ là chuyện dấu nặng hay dấu huyền.
Tôi vào quán cắm một chiếc tăm lên miệng và đi xuống bếp …. Nhất quyết phải no bụng, nếu để bụng đói mà chết là là làm nhục miền Nam no ấm tự do. Dưới sự lãnh đạo anh minh của chí sĩ Ngô Đình Diệm, người ta từng nói thế nhiều rồi, tôi bực bội. Chính nghĩa và tà thuyết là vàng thau lẫn lộn, ở cả miền Nam lẫn miền Bắc.
Tiếp theo đó, khi các bộ Tư tưởng hiện đại, Martin Heidegger và Tư tưởng hiện đại, rồi đến Sao gọi là không có triết học Heidgger ra đời vào những năm đầu của thập niên 60 thì cái Bình Minh chói lọi đó đã thực sự hiện ra nơi phương trời lồng lộng của thi ca và tư tưởng,
Bình Luận mới