Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
thành phố chúng ta đang sống bận rộn chi tiết sân khấu / điện ảnh / đôi
lúc thơ / hiện đại / sến… tổng thể như đại cảnh
cơn mưa chiều lưu trú cảm hứng vũ điệu đường phố
hành trình không dằng dặc vẫn ngoằn ngèo / nhấp nhô / bọc hậu…
Đêm qua, tôi mơ thấy rong rêu mọc ra từ tai, từ mắt, từ hoàng thành cố nội nỗi buồn thương
Tôi thấy tôi mang tự do dấu nhẹm trên giường
Rồi buộc nút giữ gìn như báu vật
Một điều quan trọng khác cũng nên nhấn mạnh để đánh tan những hiểu biết sai lầm: chúng ta tưởng rǎ̀ng những kẻ sống trên này là được chọn lựa nhờ lối xử sự tốt đẹp đối với đồng loại và việc lên đến đây như là phần thưởng họ nhận được của đấng quyền nǎng. Không, tạo hóa không xây dựng thế gian trên cǎn bản luân lý mà trên cǎn bản hợp lý…
Xếp tập thơ lại, tôi bần thần cả một buổi chiều. Và bỗng nhiên, một câu thơ của Vũ Hoàng Chương – dịch Hoàng hạc lâu của Thôi Hiệu- hiện về trong trí nhớ: “Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi” (Yên ba giang thượng sử nhân sầu)!
trâm sừng xỏ then ngang bóp gồng tóc bắp cải cài hoa sim hoa sứ chân bước rung ken vòng xâu bạc chênh choang các nường sơn cước da trắng hơn măng nứa bóc vỏ lưng quảy gùi mây đung đinh guồng nước xay gạo gỗ thâm quây cuồng gầu sòng leo lẻo thò tay bắt cá còn được…
Đốt cháy điếu thuốc cuối cùng này đi
rồi mình đưa nhau về
qua những con phố ê hề lô cốt
những hàng me non mới mọc
lá lấm lem mưa ướt đầu mùa
chiều nay tôi sẽ hốt hoảng trở lại mùa thu
chua xót nhận ra mình đã hoài công vô ích
đi tìm một căn nhà và một giàn trầu bà leo xanh biếc
đã tàn úa từ lâu
Viết nhiều, gửi nhiều nhưng mãi đến năm 1967, lần đầu tiên tôi mới có tác phẩm được đăng trên báo văn học Sài Gòn. Đó là một bài thơ: Cuồng ngâm (tạp chí Văn số 97, mùa hè 1967). Thú thì thú, nhưng tôi vẫn chưa “toại nguyện” vì thích truyện hơn.
Cái tài tình của nhà thơ Phan Xuân Sinh trong tập thơ Đứng dưới trời đổ nát là tuy vẫn bám vào các thể loại cấu trúc của truyền thống cũ nhưng lại nhằm vào những tầng sâu hơn của truyền thống để can dự vào các đề tài vĩnh cữu: tình yêu,quê hương, cái chết, nỗi đau, niềm tin, chiến bại…
Rồi tôi nhận ra tiếng nói từ bầy súc vật
Mơ hành vi của những con người
The world also soars by well-worn footsteps
With one belief under the heels
tồn tại ẩn náu trong một thùng rác
một thùng rác vĩ đại có nhiều xác chết đang bốc mùi thối
bất chợt rùng mình rồi tự vấn
có thể tôi là người hay là loài sinh vật nào đó?
tự nhiên lại nẩy ra được một ý
tưởng cực kỳ giản dị là đằng nào
cũng cháy thôi thì cứ cháy bùng lên,
cháy luôn cả những cái vỏ vô dụng
Những đêm khuya, nhìn tấm vách lá, tôi lại nhớ tới tiếng hát của Út Lệ. Tôi tin rằng trong một thôn xóm nghèo nàn nào đó, dù đang đói rách, người nghệ sĩ ấy cũng đang được tự do hát những bài hát mà mình ưa thích.
Nhưng sững sờ nhất, bàng hoàng nhất là khi đọc truyện Cái Xương Cụt của Chinh Ba. Bằng cảm quan của một con chó sói lạc bầy, tác giả tru lên tiếng kêu lạnh buốt báo trước một cuộc chà đạp phỉ nhổ không thương tiếc những gì dược gọi là văn hóa văn nghệ Miền Nam.
Mấy ngàn trang sách, bao nhiêu công sức đổ ra, ít ra phải được đền bù tương xứng. Không phải là chọn lựa bừa bãi. Một bài văn mà nhà văn Nguyên Minh vẫn còn in khắc vào tâm trí sau 44 năm không thể nào là một bài văn đọc-xong-rồi-bỏ được.
Vu Gia rách máu
tô mì tôm sệch sềnh bùn non cứu đói
sắp hàng chờ phút giây gọi tên cứu trợ
nhà tốc mái
nhìn đàn con cái khóc trơ thân
sớm mai rớt giữa mùa vọng tưởng
nghe hoang mang rụng giữa tâm kinh
trùng vây pháp nạn ngời độ lượng
sắc không hai lẽ ngậm vô minh
vừa dợm chuẩn bị cho mình một tâm thế chẳng chút bão giông
thì liền nghĩ ngay tới thứ đời sống [cộng sản/ không cộng sản] mà anh bùi chát mô tả trong “bài thơ một vần.”
Cái thế kỷ tôi đang sống quả là thế kỷ kỳ cục. Con người đem cả hồn phách ra để tạo nên những sản phẩm thần thánh, và những sản phẩm thần thánh ấy lại quay lại đối xử tàn nhẫn với con người.
chiều nay khi dạy con đánh vần
nhớ dạy thêm giùm cái tên quen
mai sau người mỹ da vàng ấy
còn có trong lòng chút việt nam
mỹ rộng quá biết đâu
mà hỏi em đẹp thế
biết sao mà hỏi cũng
vì ta đã có bàn
chân đã có con tim
lời biến mất trước khi thốt lên
tư tưởng biến mất trước khi được nghĩ đến
cuộc viễn du biến mất trước khi khởi hành
kẻ ra đi dừng lại bên ngưỡng cửa
không có cả chuyến đi tưởng tượng
Nhà thơ Chu Ngạn Thư vừa chuyển cho tạp chí Da Màu một số hí họa của họa sĩ Chóe dành cho Giai Phẩm Văn số đặc biệt “Năm Nhà Văn Nữ nổi tiếng nhất của văn chương tiểu thuyết hiện nay”.
Tôi được quyền chọn lựa, biết điều mình muốn và cả những điều mình không muốn. Tôi yên tâm với sự chọn lựa của mình. Scott không phải của tôi, chưa bao giờ là của tôi, mà sao tôi thấy trong sự chọn lựa này có nhiều mất mát đến độ làm tôi đau đớn.
Tony Smith là một nghệ sĩ với kiến thức và kinh nghiệm của kiến trúc sư, điêu khắc gia và họa sĩ. Được xem như một trong những nghệ sĩ quan trọng, tiên phong làm nên trường phái Nghệ Thuật Tối Giản (Minimalism)…
Mất đi tiếng nói bản thân
Mất đi những cái thuộc về giá trị
Chúng tôi còn sở hữu duy nhất một điều
Nỗi sợ
In this ill-fated house
Who wants to inherit their legacy?
Các chế độ nối tiếp nhau của Trung Quốc ngày càng hiểu rõ rằng mầm mống ly khai ấy không thể diệt trừ hết được. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, các ước vọng ly khai và độc lập ấy cuối cùng rồi cũng đơm bông kết trái thành một nước Việt Nam độc lập.
Như bị lột mặt nạ, người lồng lộn căm ghét cơn cuồng phong đầy tai họa và tìm cách trả thù. Ngọn cuồng phong bị xua đuổi khắp nơi nơi, không chỗ nào chôn dấu đành câm lặng nén vào thẳm sâu. Trong mắt người đời, cuồng phong chỉ mang ý nghĩa là tàn phá.
Bình Luận mới