Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Một đời Nâu như xích lô Sài gòn quẩn quanh
Thỉnh thoảng nói to và chưởi to khi say
Hầm hồ ba bứa
Điên hiền
Hoang hoải nỗi đau những loài chim di trú
Mây trắng về
Đậu trên bài học vỡ lòng thuở nhỏ
Thả câu thơ cuối đời tái tê
Buổi sáng hôm đó, hiệu trưởng không được phép vắng mặt. Khi thầy đồ lên lớp “Phải có người giám sát sao cho việc dạy chữ Nho của thầy đồ đúng với phương pháp dạy chữ Nho đã được Tổng thanh tra học chính thông qua”. Về phía học sinh, học hay không, không bắt buộc.
Xế trưa, trời nắng loá, người đàn bà đội nón, tay che mặt lững thững bước vào nhà cô nhi, kề miệng vào tai Bí Vàng nói nhỏ rằng bà bị ung thư tử cung, ước nguyện giúp bà được nhìn thấy âm hộ của bà một lần trước khi lìa đời.
những kẻ chối tội làm nên nghệ thuật sống
những thằng điên trở thành học giả
những kẻ khổng lồ có xu hướng béo phì
những kẻ tầm thường có nguy cơ mất tích
có cả bè lũ ngu ngốc im lìm lắng nghe
Thời ta trú ngụ người giết ngưòi
Chết rất nhanh và chết rất tươi
Người khôn quá thành ra… ác quá
Chủ nghĩa thành bom dội ngút trời!!!
Vì hay ngủ gật trong xuất hát ba, bốn màn dài thậm thượt, nên tôi không nhớ gì nhiều, ngoài một vài vai chính. Còn những vai phụ, tôi quên tuốt.
Đó là chuyện tuồng tích cải lương, còn chuyện ngôn ngữ? Việt ngữ cũng có những vai phụ như vậy.
Sắp đặt dàn dựng buổi trình diễn phản biện câm
thiết kế bệ phóng vệ tinh vũ trụ mỹ học đương đại
phục chế sân khấu kịch nghệ không người đối thoại
cử tọa là người khách lạ đi qua khu rừng cảm xúc ẩn chứa bối rối.
Trăng huyễn hoặc nỗi đau
Nên biển Quy Nhơn ngồn ngộn những nỗi buồn hoá đá
Để người muôn đời tìm đến
Và không bao giờ cắn được dẫu một tế bào trăng
Khi con muỗi ngu đần cắn em rất say
Anh để nó thành ngân hàng máu
Không ai dám cả gan làm em giật mình… nổi cáu
Đành để nó phây phây thưởng thức cái hàm hồ
Hình ảnh thằng bé mặt mũi trong sáng như một thiên thần, háo hức ngước nhìn trời, nhìn bầy chim bay lên, bay xuống, tay cầm ổ bánh mì, phố nhỏ buồn tẻ, những căn nhà buồn tẻ, mà anh thì thú vị hơn que kem em vẫn ăn mỗi ngày khi băng qua đường vào nhà, backpack sau lưng, em trông lem luốc, như con bọ hung ….
xuống ngang thắt lưng- chữ thưa dần
thưa dần
cho tới bắp đùi- mỗi hàng chỉ còn chừng hai
ba chữ cái.
Mười ba giờ năm mươi
Anh nghe tiếng va cọ xác hồn
đê mê màu vi khuẩn.
Tôi đau xót như con sâu trắng quẫy vùng
Ướt chồi giấc mơ siêu thoát ngọc khoa
Thật ra giới khoa học đã biết điều ấy từ khuya rồi. Ngày bức tường ngăn đôi nước Đức bị phá sập, người ta phát giác trong những kho chứa ở Berlin và Leipzig hàng ngàn mẫu mồ hôi được cất giữ như những hồ sơ của sở phán gián nước Cộng Hòa Dân Chủ Đức.
nếu một đêm không ngủ mà chỉ lim dim
im nghe thời gian như những cái kim
bén và dài xoọc
Một ngày em có anh
Ngày cõng nhau cười cù vào cát
Sóng cường cương cứng thanh xuân
Mũi tên tình yêu bắn qua muôn dặm
Chị em bà gom góp mua cái máy cho bà làm
quà sinh nhật khi họ còn ở chung với nhau
trên đường Sisson trong một căn hộ hai
phòng ngủ. Bà hẳn là ngồi ở bàn bếp, cúi
mình trên cái máy…
Vị thế chắc chắn của Raymond Carver trong nền văn học Mỹ được xác định gần đây khi nhà xuất bản Thư viện Hoa Kỳ ((The Library of America) long trọng phát hành Carver: Những Truyện Ngắn Tổng Hợp (Carver: Collected Stories), một bộ mới trong loạt những tác phẩm được chính thức công nhận như “kinh điển” của Thư Viện Hoa Kỳ.
trong cơn khốn cùng người đời tự làm nên vận mệnh đời nhau
phế tích cha ông bỏ mặc
linh hồn tộc người bôi bẩn
những cặp mắt to nhìn trừng trừng về phía lợi lộc
trước khi các đài khí tượng dành giật bản quyền bản tin sốt dẻo ấy
một thi sĩ đã mở toang hết tất cả cửa sổ
đứng nhìn tuyết rơi với ly cà phê còn một nửa
ngon như táo chín đầu cành
cắn một miếng
để
thanh thanh trăm miền
Cò, diệc, vạc, hạc có dáng dấp hao hao giống nhau với cổ cong cong và cái cẳng cao cao. Chim nhạn, đã được nhắc đến qua bài thơ của Hàn Mặc Tử, và trong bài hát Chiếc Lá Cuối Cùng của Tuấn Khanh có câu “ngóng về phương xa chờ tin nhạn” không có cổ cao chân dài như cò, nhưng cùng là loại chim thiên di hằng năm như cò và các loại chim được nhắc đến bên trên.
Sẽ mất thăng bằng nếu không làm xiếc
Bạn ta đi một chân
Một chân cho người yêu mượn
Một cuộc đời trong hai cuộc đời
Người thứ ba khóc
Hắn đi
Em đi
Tôi đi nốt
Chẳng còn gì ngoài tấm âm bản
chị tôi nằm vùi trong đống vải hồng
trong một cái quan tài dựng đứng lên
để chụp một bức ảnh
mà tôi chỉ còn giữ được tấm âm bản này
Buổi sáng u ám ngày vắt ngắn
Mặt trời xoe nắng cháy xuống vòng tròn con ngươi tôi
Đôi mắt này sầu đang đậu trên vạt gió…
Tôi chồi tay dài xâu thân thể em dòng mê hoặc
Bình Luận mới