Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
Chúng ta không muốn sống kiểu thời tiền sử. Chúng ta không chịu đội vò nước trên đầu, lội ba bốn cây số ra suối, cọ xát hai thanh gỗ hàng giờ để có lửa, nấp trong bụi cả ngày chờ đâm chết con thỏ làm thức ǎn… Có lẽ đó là định mệnh con người: chúng ta phát minh ra chiếc máy vi tính và bây giờ chúng ta lệ thuộc hoàn toàn vào nó.
ướt đẫm những ngày đi bộ trên con đường một chiều
dột nước nhà trọ vắng vẻ
người chủ nhà trọ nhìn khách bằng đôi mắt nhạt nhẽo
như cơn gió thổi vẹt những khung cửa
đôi mắt lóe lên một vệt màu tơi tả
nhìn một tổng thể của giữa ngày trước
mắt sao giống y bức tranh trừu tượng
[đang vẽ trong đầu] chỗ này, tôi sẽ
nối thêm chi tiết [không đầu/ đuôi] sau
Một điều không ai từ miền Bắc đặt chân vào miền Nam lần đầu sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975 bây giờ còn có thể phủ nhận: đó là cả rừng sách báo, từ sáng tác tới dịch thuật, muôn hồng nghìn tía phơi bầy ra trước mắt họ trước khi có cái chiến dịch man ri mọi rợ “đốt sách” của nhà nước Cộng sản vào cuối năm 1975.
Trong một bãi rác bầy ruồi kháo nhau phải kiếm chỗ khác, ngon cơm hơn, tri thức hơn, nâng tầm đẳng cấp.
Chúng tỏa đi khắp nơi, may gặp bầy chó săn ăn xác chết rữa thối trong cuộc thí nghiệm cho chó đội lốt người quàng khăn đỏ.
nó đã gần kết thúc, và trước khi
nhạc phim xướng lên
đôi tình nhân phải đuối vào
những lát cam máu
Đi vào trong rậm rật
Gió thổi mát ngang lưng
Núi đồi bờ vách nhọn
Đâm vào lòng trống hoang
… khi hàng chữ “… forever.”
được xăm hoàn tất trên ngực
phía trái tim
[thì không cần phải xăm thêm quả tim rỏ máu]
Thằng bé trông rất kháu khỉnh, hết người này đến người khác bế. Ai đó mở cái gói giấy để trong nôi. Trong cái gói có một củ tỏi, giấy tờ căn nhà này, và một lá thư. Lá thư viết rằng thằng bé tên M, căn nhà này đứng tên nó, mọi người có thể để nó sống trong căn nhà này hoặc đem chôn nó đều được.
thăng tiến thắng tiên
dân chủ cho chiếu đủ chân
đến lúc dũ chăn dân văng chủ giữ
đoàn kết nhưng tớ đết quàng
Tôi tự nhủ
mình đã sống suốt mùa đông ở đây
Liệu có thể sống thêm mùa đông nữa?
khi mọi thứ dần sáng rõ ra
như băng giá
Hỏi vì sao Táo quân cưỡi cá Chép
Hỏi Bếp, hỏi than… hỏi thổ thần, thổ địa
Hỏi rau răm, rau răm biết
Hỏi phụ huynh, phụ huynh điếc
Hỏi học sinh, học sinh khóc!
Zzz: Hội hoạ của ông mang tính may rủi?
JP: Đâu có, tôi phải luôn quan sát và ý thức những giòng chảy nầy chứ. Làm hội hoạ chứ đâu phải là mua vé số chờ trúng lô độc đắc.
Thầy Đen định ghé lại ngôi chùa quen tá túc qua đêm đợi con đò sớm mai, là bụng nói với dạ như vậy, chợt có một sức hút ma quái nào đó kéo bước chân ông tiến lại gần hơn, ông bàng hoàng nhận ra người này mang khuôn mặt của mình, cùng lúc ấy người đàn ông tiến tới và nhanh chóng nhập vào ông.
Khi nào anh không còn như những
con vẹt, lúc nói theo người này,
lúc nói theo người kia? Khi nào
anh không còn như những con khỉ,
Trong mấy thập niên qua, dư luận đã nói nhiều tới mấy con cọp kinh tế của châu Á .… Những năm gần đây, dư luận còn nói tới con cọp nhỏ Việt Nam, đang cố gắng vươn lên để nhập đàn cọp Á châu.
Hy vọng Cọp Việt Nam sẽ không là cọp đông lạnh.
Nguồn là mẹ chảy ra những chiếc bóng. Bóng núi lặng nhiên chân dung. Người núi hồn nhiên sinh sôi & góa bụa. Cõi tinh mơ của họ đẹp lạ lùng. Dục tính nguyên thủy. Cơ thể là lụa là của mặt trời. Tôi thuyền xa người bóng, xa lập thể ngày đa ngã đa thê.
hãy nắm thật chặt.
anh sẽ đưa em lặn hụp trong vũng nguyên sơ tuyệt đối
không cần đắn đo về chiều dài của sự tồn tại nguyên thủy hay căn nguyên dẫn con người về phía những chiếc đuôi phe phẩy
vì chúng vẫn tồn tại trên đỉnh đầu
I come back just to hear your voice
a woman’s voice which is thick and hoarse
and sometimes turns into a cough pill
a cough pill wrapped in a piece of newspaper
that’s your voice
Bài “Bàn thêm về cái gọi là ‘đạo văn” của Nguyễn Hưng Quốc” trên Da Màu ngày 10/02/2010 là một trong một loạt những phản ứng kỳ lạ của Ngô Hương Giang, kẻ đã đạo văn của Nguyễn Hưng Quốc.
Đầu đuôi câu chuyện như sau:
Ngày 4/1/2010,…
Phong kiều dạ bạc của Trương Kế đã tạo thành giai thoại văn học, Đề tích sở kiến xứ của Thôi Hộ đã cung cấp điển tích cho văn chương. Nếu phải viết “luận đề” về những bài thơ thuộc tầm cỡ như vậy, quả không quá khó.
Nhưng nếu đem Trên vỉa hè Sài gòn ra bình giữa chốn công cộng, trong một câu lạc bộ…
Khi đến nơi hắn nhận ra thượng đế là một lão già. Lão ngồi bên một bếp lửa. Con chó đang gặm cái bát sứt của lão. Thượng đế không đúng như những gì hắn tưởng tượng, lão không có phép màu và trông vô cùng bẩn thỉu. Thượng đế không giải quyết được những vấn đề của hắn.
đón xuân một giáp tí năm tuổi cọp
nhai cá nhá xương
còn nguyên mấy cái vi xù
so đũa hơi lâu
gắp khựng vào quá khứ
Bao nhiêu lãi mất tăm: khoản thu
Ngọt, khoản vơ vét, tổng số mật;
Và giờ đây con số đen của niềm đau cũ
Trở lại căn nhà bọn ta xả rác ngập.
Hiện nay, trong học thuật nói chung, trong văn chương nói riêng đang có sự chồng chéo về khái niệm. Nguyễn Hưng Quốc trong Giáo dục: đạo đức tri thức đã lớn tiếng tuyên bố về cái gọi là “đạo văn” nhưng thực tế, tác giả lại tỏ ra bất lực trước thang bậc quy định thế nào là “đạo văn” và thế nào là “mô phỏng” văn?
có đêm nào chân không vấp ngã
chẳng đá thì dây cột neo ghe
biển đâu biết thân già kiếm gạo
mà nương tay sóng khỏi xô đè
Màn hình Tivi
Mười sáu năm tù
Trần Huỳnh Duy Thức
Cần một cà phê
Để nhìn không chớp mắt
Bình Luận mới