Những kẻ ăn thịt người thích nhắm tim và óc, họ không thèm chỗ thịt đùi mềm và cỗ lòng thừa. Những kẻ ăn thịt người thích ăn những bộ phận có thể truyền cho họ những đức tính họ ngưỡng mộ nơi nạn nhân.
mà em không bước
như đang tập viết
đang tập nâng cốc vang Paris
đừng đi đường Hùng Vương nhiều ổ gà
em sợ đôi dép trắng
không ATM
anh không thương em à
Nhưng đứa con trai sẽ làm gì với cái xác cha nó? Nó không thể tái chế hay quăng vào sọt rác hay thùng chất thải làm phân trộn. Và nó cũng không muốn đeo vào cổ như món trang sức hay treo ở kính chiếu hậu như vòng lưới đan để bắt giấc mơ (1).
Teresa chủ trương không ban phát thuốc giảm đau cho những người bệnh đau đớn hay sắp chết là vì theo bà, “sự đau đớn là một món quà của Chúa” và “đau đớn sẽ đưa họ đến gần Chúa hơn”. Cố học giả Christopher Hitchen kể lại trong một cuộc phỏng vấn bà đã nói với ông rằng “Có một cái gì đó tuyệt vời khi nhìn thấy những người nghèo khổ chấp nhận số phận của họ và trải qua đau đớn giống như Chúa Giê-Su đã trải qua. Thế giới nầy sẽ trở thành tốt đẹp hơn từ nỗi đớn đau của họ.”
ba giây sau
ánh sáng đỏ trên đầu điện thoại
nhấp nháy
biết nam đang gửi tin nhắn
tôi cột chặt dây giày / sẵn sàng hệt tay
Người, tâm trí mở đến vô cùng, thâu nạp
toàn thể vũ trụ thành từng chương mạch lạc
và hướng dẫn con đường cho bao kẻ khác.
Nhưng…!
Có gì trong an lạc
mà chúng ta đi tìm
Trên gác lửng, thế giới của cậu bé tràn xuống, ở các bậc thang, dưới sàn nhà: những sách và sách. Tất nhiên là sách của cậu bé: Đô-rê-mon, Dũng sĩ Hesman, Siêu quậy Teppy, Astroboy… Cậu bé chỉ mua sách và đất sét, thứ chất dẻo duy nhất cậu bé ưa
Đứa bé kéo lê con diều trên cát. Nhìn ra đường chạm giữa nước và mây, nó thì thầm vào lỗ rốn mặt trời một niềm bí mật, như cách người ta thường trút điều bí mật mình vào cái lỗ, rồi lấp lại bằng đất.
Để tuân thủ việc chống phá rừng, tôi chui về căn phòng tầng áp mái và trồng rừng trên mái nhà. Tôi trở thành kẻ ẩn nấp và âm mưu. Trên tất cả các bức tường nhà tôi bỗng đầy những bức tranh mô tả việc kết nạp Đảng. Từ kết nạp Đảng ở Điện Biên Phủ đến kết nạp tại các nhà máy, nông trường hoặc trong hầm mỏ… Cảm giác mình bị kết nạp vào một cái gì đó thật kinh khủng, tôi ớn lạnh toàn thân
những người không nói được, chỉ nghĩ
những suy nghĩ nằm mãi trong đầu không nói ra được
một hôm nứt rạn như mặt hồ đóng băng
khuôn mặt biến dạng như picasso
những người nói được, mà không nghĩ
Thoạt đầu tiên chỉ là lớp vỏ cứng.
Nhưng phải chờ lúc nó được đập. Vỡ hẳn ra.
Tôi quá nóng vội.
Tuần nầy, lớp hội họa của May có bài tập vẽ theo trường phái Fauvism, sự cần thiết cho bài tập nầy là màu sắc; và bức tranh sinh động trước mặt May thật là một đề tài tuyệt vời cho cô. Nét cọ của cô sẽ nhẹ nhàng bay bổng với đủ cả sắc màu nguyên thủy và những gam màu được pha sáng. Cô sẽ gạt bỏ tất cả những chi tiết không cần thiết
sân chùa thục nữ giật mình
cành lan rơi trúng thình lình tóc mây
câu thơ xịt chó vô gai
bao người uổng tử gieo đầy tai ương
“Quyền toàn vẹn lãnh thổ của tao không chỉ nói về đất đai,” hắn nói. “Là dân đa đỏ, tao còn có quyền tự chủ thân thể tao. Và không gian bao quanh thân thể tao. Bởi vì tao là thổ dân, tao luôn luôn có quyền tự quyết.”
Hắn bắt đầu thách thức tất cả người da trắng nào mặc đồng phục, cảnh sát, nhân viên bảo vệ, lính chữa lửa. Hắn phỉ nhổ nhân viên bưu điện.
Điều kinh khủng nhất là nhà văn đã quen với lối nghĩ, lối viết ấy, đã tự nguyện khuôn mình “trong một hành lang hẹp, vừa hẹp vừa thấp”, đã “thích nghi với văn học minh họa”, nếu có lúc nào cảm thấy bức bối lại “tự dụ dỗ mình và khuyên nhủ lẫn nhau tự hạ chiều cao cho thấp để khỏi chạm trần, tự ép khuôn khổ chiều ngang lại để khỏi kềnh càng, để đi lại được thoải mái trong cái hành lang kia”
dưới tán ký ức
khòm lưng nhặt nhạnh từng đoạn gù lưng thồ mảnh đời thoái hóa
chỗ cùn mằn xiêu vẹo
ráng chiều lui cui rờ rẫm từng tấc da mồi lấm bụi
tình, có còn ưa. sương khói!
khi người ta vói xô mình ngã ngựa
xô gia tài mẹ. mất hứa
vai thề thất hứa, rơi. mất thở
Trời đất, những vì sao, và âm nhạc, và chữ. Có gì đứng yên chăng? Trăng nữa, lúc này nằm đâu? Chiều đã lên tới tận chỗ phai nhòa
Đối với tôi trong một bức tranh màu sắc là cái chính. Màu sắc có đẹp, tranh mới đẹp. Tôi nghĩ nên tạo những màu riêng cho mình quý như châu báu. Khi mình trân quý, nó sẽ như châu báu toả sáng làm tranh mình đẹp, chứ màu sắc bình thường, tranh cũng sẽ rất bình thường, không nổi trội được
cái mạng (cũng
chẳng nhiều việc để làm!) tuy nhiên
phải khẳng định đã
được cầu chứng (không từ hồ)
cho dẫu ở đâu chăng nữa
quán cà phê, tôi gặp những người khệnh khạng, tuy họ không ngậm ống vố. Họ là những người biết tuốt. Cái gì cũng biết. Họ cũng là những anh hùng trong hàng quán. Chửi tuốt không chừa một ai. Và họ vô can trong mọi sự. Tôi ớn lạnh.
Caitlin phổ biến và giảng dạy tang gia, nếu họ chọn lựa, cách thức tự chính họ chăm sóc, sửa soạn thi hài của người thân trước khi mai táng hay hỏa táng. Theo Caitlin, nghi thức nầy tạo cho gia đình một cơ hội tiển đưa người thân thương của họ một cách gần gũi, thân mật, đầy xúc cảm và do đó có ý nghĩa nhất.
Ngày em trăm tuổi ta hồ
văn chương chi sự ô hô tiêu tùng
Những phường những bọn à không
ai còn khao khát ba vòng nữa đâu!
Ngày em trăm tuổi qua cầu
tre reo kệ gió giang đầu thổi khan
Chẳng biết ông thuyền trưởng chúng tôi lấy ý tưởng ở đâu mà nẩy ra ý định trồng cây trên tàu. Việc có vài chậu cảnh, ở những năm 80, đối với tàu tư nhân là bình thường, còn đây là tàu quốc doanh, mà lại đi biển. Ở ngoài khơi, sóng gió nhiều, hơi biển mặn,
Khi giấc ngủ là một tờ giấy nháp
Bôi và xóa kèm nhèm
Chữ nghĩa thánh hiền đã chết
Ta khoác lên vai một mục ruỗng
Buổi sáng thênh thang. Và ông cố gắng nhìn qua tàng cây rậm rạp.
Tôi đã từng thấy em qua óc não. Thế thôi.
Ngoài sự khêu gợi về tính dục, tòa nhà mỹ thuật của Porro cũng là một bình luận về quá khứ và tương lai của Cuba. Khi bạn đi vòng trên hành lang uốn cong của ngôi trường, bạn không thể thấy nơi bạn đã đi qua hay nơi bạn sẽ tới. Sự mất thời gian và phương hướng là một ẩn dụ về giai đoạn phát triển mới của Cuba. Tòa nhà là hiện thân của sự phấn khích lẫn lo sợ trong cuộc cách mạng mới này.