Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Chĩa ngón trỏ vào bức hình lão già treo trên tường, hắn làm động tác bóp cò. Bùm.
Thế giới này, có quá nhiều kẻ đáng chết. Nhưng giết người là việc của các vĩ nhân. Điều hắn muốn chỉ là chĩa ngón tay trỏ vào một ai đó. Bùm.
trong sự lừa dối vào giọt nước mắt tia
mông khóc phù hợp với rạn nứt
dấu át đem phước không tì vết
đến một mảng thạch cao kết cấu
Hôm nay sẽ là phiên xử người đàn bà gian dối, người đàn bà ngoại tình. Người đàn bà ấy chẳng xa lạ gì với tôi, người đàn bà ấy cũng chẳng xa lạ gì với vợ tôi, vì vậy vợ tôi dặn tôi ném đá trật ra ngoài. Người đàn bà ấy đáng tội chết. Tôi xốc cái túi vải trên vai.
Trong tiết đông giá rét, mọi người đang chờ đón Giáng Sinh năm 2021, Quận Cam cũng hân hoan chào mừng một đứa con tinh thần mới ra đời. Ấp ủ và cưu mang tác phẩm tinh thần này suốt thời gian sống tại hải ngoại, nhà văn Cung Tích Biền cuối cùng đã giới thiệu đến độc giả tác phẩm Một Thời Nên Vắng Mặt của mình…
Giọt máu nhỏ xuống bậc thềm ngái ngủ trước khung cửa mà hai mẹ con vừa bước vào đã hoàn thành sứ mạng của nó là choàng lên bóng đêm sắc màu rực rỡ. Trong đêm tối ấy, đứa con bảo người mẹ, khi nào lớn lên con sẽ giết bố.
“Siêu Nhanh” có thể là gọi nhầm tên cho chiếc xe lửa này – chạy 18 tiếng, rời Jaipur lúc 2 giờ trưa, đến Mumbai lúc 8 giờ sáng hôm sau – nhưng nói trại cho hoa mỹ cũng tiện. Tôi phải ghi chép cho kịp, và tôi trở nên mê mải với cuốn The Great Mutiny. Chuyến đi này dài 720 dặm.
Con báo đốm màu tím hoa cà săn được năm ấy đã thay đổi cả cuộc đời Sáu Vồng về sau. Màu lông tím điểm những đốm đen, phải nói là con thú rừng nghìn năm một thuở, vì có những tay săn thú cả đời chỉ mong được gặp một lần, nói chi đến hạ được nó.
Đến hôm nay, ý nghĩa của ca khúc này thậm chí còn mở rộng thêm. Những tâm tình với ý định ban đầu của tác giả Minh Đức Hoài Trinh là dành nhắn gửi bạn bè đang ở trong trại tù cải tạo nay có thể được mọi người Việt trong và ngoài nước cảm nhận như là dành cho bất cứ người Việt Nam nào bị đưa vào ngục tù dưới chế độ độc tài.
Những lời sau cùng của Đoan Trang trước tòa khiến tôi liên tưởng đến diễn văn của nhân vật Howard Roark trong tiểu thuyết nổi tiếng “The Fountainhead” (Suối Nguồn).
Tôi nhận được tập thơ “Ngôn Ngữ Xanh” của nữ thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh tặng vào những ngày lập thu đầu tháng mười. Khi nhìn tên tập thơ, tôi nghĩ ngay đến nỗi niềm hoài vọng của tác giả.
Giáng sinh 1941 toàn quyền Sir Mark Aitchison Young đầu hàng Nhật Bản. Sau 99 năm kể từ Hòa ước Nam Kinh 1842, nhượng địa Hương Cảng quay về với châu Á. Một quay về thảm khốc vì thảm sát đã xảy ra và đi vào lịch sử dưới tên Black Christmas.
“Giai nhân chỉ ở lại sàn lim có một đêm, sáng sau nàng bị cùm tay dẫn đi nơi khác, nhưng bóng nàng đã thoáng qua nơi giam cầm như chút ánh nắng tươi hé ra giữa khoảng trời mây đen đặc.” Khái Hưng chính là ánh nắng ấy, trong đêm đen trời Việt.
được chọn bởi những bàn tay đếm quen mất
mát
hạt cà phê lột vỏ, lên men, trở nên
hòn đá, kiên cường dần với tiếng tụng kinh
của nhà tiên tri sa ngã
I pause in my writing and look up: A pair of eyes is brightly shining
I listen to the soft steps of someone who is stealthily walking.
Ngày ấy tôi không hiểu được Thượng đế là vũ trụ, nhưng tôi quan tâm nhiều hơn đến những suy nghĩ về trần tục, những điển lễ của tha thứ, nỗi đam mê chết người của tình yêu, tội lỗi của chúng, sự cứu rỗi của chúng. Càng về sau tôi càng nhận ra khuôn mặt của xã hội Việt Nam trong cuốn sách ấy…
Ai-Da là một nghệ sĩ người máy cực kỳ hoàn mỹ và giống thực đầu tiên trên thế giới. Cô vừa trình diễn một buổi đọc thơ trước công chúng, tại Bảo Tàng Ashmolean nổi tiếng của Đại Học Oxford nhân kỷ niệm 700 năm ngày mất của Dante
Đảng Cộng sản Trung Hoa ngày nay, qua cuốn hồi ký dài trên 300 trang của Desmond Shum dựa vào kinh nghiệm cá nhân của một nhà kinh doanh tư và vợ, Whitney Duan, người vốn có nhiều liên hệ với các chức sắc cao cấp trong đảng, là một đảng kết tinh của chủ nghĩa tư bản quá độ. Nó được dùng để phục vụ và bao che quyền lợi bè phái, và đã sinh sản ra một thế hệ con ông cháu cha…
Kapoorchand, một ông đáng kính khoảng 60 tuổi, đang làm đúng điều tôi đang làm, với cùng một lý do. Ông sống ở Jodhpur; ông cần đến Jaipur. Ông ngồi khoanh chân trên giường, hơi vặn vẹo, nói: “Xe lửa là tốt nhất,” và khi ông thấy tôi lúi húi với nệm giường của tôi, ông nói: “Đừng đụng tới. Cu li sẽ làm. Trách nhiệm của họ. Họ phải làm giường cho ông. Họ phải thức ông dậy đúng giờ. Họ phải bưng trà cho ông.”
Không cần ai nói, tôi tự biết xe lửa đi Jodhpur sẽ rời thềm ga 16; cứ nhìn hành khách đang đợi là biết ngay. Phần lớn mọi người trên thế giới mặc y phục tương tự nhau, quần jean xanh, áo thun, và giày vải. So với cách ăn mặc đơn điệu trên toàn cầu thì nông thôn Ấn là một trong vài ngoại lệ, và tỉnh bang Rajasthan đứng riêng ra, tự tin và sặc sỡ.
Nhưng Ấn Độ cũng là nơi của nghịch lý, của một dân tộc có ba quốc gia không đội trời chung – Ấn và Pakistan và Bangladesh, của bạo loạn tôn giáo chực chờ bùng nổ, của niềm kiêu hãnh đại cường và khối dân cùng khổ khổng lồ, của tâm lý chủ-nô và hàng rào tập cấp cha truyền con nối, của đặc khu công nghiệp hiện đại và nhà ổ chuột, của phố thị xây cất bụi mù và thôn quê lam lũ, của yogi và guru và coolie và untouchable, của tỉ phú và kẻ ăn xin và bò thiêng bới tìm thức ăn nơi bãi rác, của ước mơ và của tuyệt vọng.
Paul Theroux nhận thấy nếu muốn đi trên đất Ấn thì phải biết cách ngước nhìn tới các lâu đài và các cao ốc đang mọc lên đằng xa, đừng nhìn cận cảnh, vì sát bên cạnh là những điều có thể làm người ta bật khóc.
Làn tóc óng trên vai xõa mềm
Như bóng đêm lung linh ảo huyền
Mắt nhắm khẽ xin lời hôn mềm
Cho mướt xanh ôm đầy xao xuyến
Thơ ngày nay
được viết bởi các giáo sư hoặc những người vô gia cư
ai đó đã cả gan nhận xét
Đỗ Quyên làm thơ như sống chính cuộc đời mình. Thơ trữ tình và trường ca là công việc chính yếu của anh, mặc dù không phải là tất cả, và trong nhiều năm kể từ thời thanh niên, anh đã dành những nỗ lực quý báu nhất cho chúng.
Theo [Hoàng Đạo] trên báo Việt Nam số 56 (19-1-46), trong vụ “cướp chính quyền,” thì hai ông Trần Huy Liệu và Võ Nguyên Giáp có công đầu …. Rất có thể vì bài này mà tới khi thành lập Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến, cả hai ông Liệu-Giáp đều rút lui.
Với Những Người Không Chịu Chết, Vũ Khắc Khoan- kịch tác gia lừng danh Việt Nam, nói tới sự từng trải, bản lĩnh của người đàn ông trước chàng thanh niên, trước cô gái trẻ. Chỉ có thế. Ông không phê phán ai.
Viết Một Thế Giới Khác, tôi không nhằm phê phán “một con người mà lại muốn trở thành một ma-nơ-canh”; cũng không muốn nhân cách hóa ma–nơ-canh thành con người (như báo chí đã viết-trang báo đính kèm). Tôi chỉ muốn nói lên một điều: “hình bóng”.
tôi đã trao lại tiếng chó sủa cho niềm vui tử tế
nghe niềm cô đơn khước từ vai diễn trắng
khản đặc lời tự thú sau cuộc dị mộng điên rồ sẽ dày thêm lố bịch
có thể tôi phải ấm ớ và lạnh hơn
Hai người nữ trong một thoáng bất ngờ chưa kịp phản ứng gì. Nhưng cái ám ảnh về bi kịch thức giấc. Một người quay lại ôm thi thể người nằm đợi, và một người đứng lên nhìn sững sờ người đàn ông vừa xuất hiện.
Bài viết ngắn này ghi lại một số quan điểm của Umberto Eco (1932-2016) về dịch thuật và những câu chuyện thú vị liên quan đến dịch thuật, cụ thể là khi ông tham gia vào việc dịch tác phẩm của chính ông sang các thứ tiếng khác.
Bình Luận mới