Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
sài gòn 1985
tôi thấy rõ mình trong đoàn người ấy
tôi là thằng bé đi bộ
bằng đôi dép nhựa đứt quai
phận phước gã
duỗi dài (ruột ngày 30 tháng tư đổ tháo
đặt một bên mồm
kiểu bậc thang
không có bông hoa nào nở giữa tháng tư
những trụ đèn vẫn chết ngoài đông hải
lâu rồi
ánh sáng ngư trường mê hoảng
vẫn vọng rọi suốt đầm dạ trạch
“Đi nuôi tù cải tạo” mọi sự không dễ dàng như khi ta đọc 5 chữ ấy. Sau những tháng ròng rã chờ đợi với những hồi hộp, lo âu, khi nhận được thư từ những miền xa xôi để biết người thân hiện bị giam cầm ở đâu, gia đình còn phải đương đầu với những khó khăn khác để có thể cầm trong tay mảnh “giấy phép thăm nuôi”.
Tôi cúi mặt nhìn kỹ đôi dép sợ chúng sút ra, nhưng không, chúng vẫn nằm đó, ôm lấy đôi bàn chân nhỏ bé lướt qua mạn thuyền như chân của con chim hạc, vừa cất mình đã kêu lảnh lót vang xa trên mặt nước.
Trên thực-tế, với sự tiếp tay của Đồng-minh trong Khối NATO, ngày 13 tháng 4, Ngũ-Giác Đài đã thỏa-thuận ủng-hộ Ukraine thêm võ-khí tinh-nhuệ kể cả Howitzers và “Ghost drones” (tức làm cho rada trở thành vô hiệu), nằm trong ngân-sách trên 3 tỷ cho Ukraine để nước này thắng Nga. Đó chính là thông-điệp cho Nga biết Mỹ đã quyết-định tham-chiến…
Andryi Zayarnyuk, giáo sư ngành di sản văn hoá xã hội Đông Âu tại Đại Học Winnipeg, nói rằng loạt bài công kích của Putin đã gây kinh ngạc ở chỗ chúng trộn lẫn những sai lầm về thực tế với cách diễn giải về chính trị. Chẳng hạn như những luận điệu rằng Ukraine lúc nào cũng có chung ngôn ngữ và văn hoá với Nga đã bị sự thật vạch trần là những người Hy Lạp, La Mã và Mông Cổ đã cai quản Crimea trước khi Potemkin đặt chân đến đó.
… tôi không nên dùng “biến dạng” để tả cảnh (vi phạm cấp 3, vì mặc nhiên việc so sánh đụn và đỉnh có thể gây hại cho những người bị mụn mặt). Tôi cũng không được dùng “cắt cụt” theo nghĩa thông thường “cản trở” (vi phạm cấp 2, nghiêm trọng); và tôi nên dùng dạng tắt “SEN” thay vì cụm từ nguyên thủy “special educational needs” (nhu cầu giáo dục đặc biệt), bởi vì nó mang tính bao gồm nhiều hơn (vi phạm cấp 2).
búa liềm nhuộm màu đỏ tươi của máu
cờ xí biểu ngữ chồng chéo ngổn ngang
tương lai chết ngợp trong cái bóng đen quá khứ
trùm khắp chụp rộng một cõi hỗn mang
quyển sách sử nằm im bên lề
hôm qua ta bán bánh mì, ta là thương gia
ta trân quý lịch sử nước ta
nên hôm nay ta ngồi đây chờ giặc
Tôi sẽ đốt bản thảo này. Tôi muốn nhớ mãi vẻ quyến rũ mãnh liệt của núi rừng mùa thu. Cái khô khan của cỏ cháy nắng, cái dòn rụm của rêu cháy nung nóng, mùi của trái dâu đen dập nát. Để mang lại cho nàng tất cả những điều này.
Tôi sẽ đốt cháy mùa hè này — tôi muốn nàng như là tôi muốn mùa thu. Một khi mùa hè qua đi, thì mùa thu đến. Với mùa thu, nàng sẽ có mặt ở đây. Nàng nói nàng sẽ đến khi mùa thu về. Có phải là mùa thu này không?
Các ngôn ngữ khác nhau đưa ra những vũ trụ quan khác nhau. Ngôn ngữ không chỉ giản dị là liệt kê các phạm trù; chúng tạo nên những phạm trù cho riêng chúng. Từ đó, cái khó khăn trong vấn đề chuyển dịch là sự khác biệt trong bản chất của các ngôn ngữ. Cái hố khác biệt giữa ngôn ngữ nguồn và ngôn ngữ đích càng lớn, thì việc đưa một thông điệp, một ý nghĩa, từ ngữ nguồn sang ngữ đích càng trở nên khó khăn.
chồng cầm tay vợ con
phía bên này biên giới
quay vội
làm như họ sẽ trở về sau một cuộc du hành
chờ tôi khóc tiếng khóc bên trong của đoàn tàu đi qua lòng núi
tôi vẽ một người đàn bà
thẳng đuột
thản nhiên nhìn những người đàn ông
nối bước
đi ngang đời mình.
Hắn đi về phía cửa sổ
và nhìn xuống đường
hàng cây dưới chân hắn như một bãi bồi nồng đượm mùi của ánh sáng và những giấc mơ còn ngái ngủ.
Ở đâu đó, những con chim bặt tiếng nhưng nỗi nhớ mong của chúng làm rộn lên những đám mây rực rỡ kéo ngang bầu trời
Bởi vì chủ nghĩa Mác-xít xem tất cả mọi mâu thuẫn trong xã hội là những sản phẩm của đấu tranh giai cấp, mà đấu tranh giai cấp sẽ biến mất khi tư hữu biến mất, nên bất đồng quan điểm sau khi chế độ cộng sản được thiết lập là chuyện không thể có được. Theo định nghĩa, bất kỳ thách thức nào đối với trật tự mới hẳn là một tàn dư bất hợp pháp của trật tự áp bức trước đó.
Văn chương sẽ ra sao nếu nhà văn chỉ dám loay hoay trong cộng đồng mình, tự kiểm duyệt, tự thuê sensitivity reader để kiểm duyệt mình, hoặc phải chịu áp lực từ nhà xuất bản để không bị ném đá và không bị cancel?
Ngôi nhà của Lyubka Shneiveis nằm trên góc đường Dalnitskaya và Balkovskaya tại quận Moldavanka. Nhà bà có một hầm rượu, một quán trọ, một cửa hàng yến mạch, và một chuồng nuôi một trăm …
Cuộc thảo luận về việc “đã đến lúc, hay vẫn chưa đến lúc phải bỏ đi?” đã trở thành chủ đề bàn tán vụn phổ biến nhất ở Moscow trong 20 năm qua. Một số nói rằng việc bỏ đi sẽ là điều không thể chấp nhận được. Chỉ một thiểu số tin rằng các xu hướng chính trị đang trở nên đáng sợ đến mức, đối với họ, chỉ có di cư là một lựa chọn đạo đức khả dĩ.
Tôi không dám hỏi mật mã của ngôn ngữ nguyên thuỷ đó được viết bằng những ký tự gì. Tôi sợ anh ta sẽ đưa cho tôi xem.
Trong tiếng Việt, chỉ cần đổi một dấu huyền thành dấu nặng, tiếng đàn tượng trưng cho hòa bình bỗng thành tiếng đạn biểu tượng của chiến tranh. Tâm tính và việc làm của con người cũng chỉ cần thay đổi một chút, người ta sẽ có hoà bình hay chiến tranh, hoặc ngược lại.
Vào cuối năm 2015 bộ phim truyền hình hài hước chính trị “Kẻ đầy tớ của nhân dân” (Servant of the People) do hãng Kvartal 95 sản xuất, với diễn viên hài hước Volodymyr Zelenskyy thủ vai ông-thầy-giáo-dậy-sử-vô-danh-tình-cờ-đắc-cử-tổng-thống-Ukraine, ra mắt và trở thành ăn khách ở Ukraine và cả ở Nga.
Vì tôi là một người được ơn gọi truyền giáo, tôi cho rằng các bạn sẽ không ngạc nhiên khi tôi có bảy lý do chính để đặt vấn đề Việt Nam vào tầm nhìn đạo lý của tôi. Đầu tiên, cuộc chiến ở Việt Nam và cuộc đấu tranh [cho dân quyền] mà tôi và nhiều người khác đang tiến hành ở Mỹ có liên hệ với nhau rất hiển nhiên và hầu như dễ hiểu. Vài năm trước cuộc đấu tranh ấy [cho dân quyền] có lúc sáng ngời.
Tôitrong nhà tôi có khoảng chừng 50 thùng lớn chứa đầy những bài thơ dở, những bài thơ có thể thú vị ở vài phương diện nào đó, nhưng chúng sẽ không đi đến đâu hết. Là một người viết, anh chỉ phải đặt mông lên ghế rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra từ cây viết của mình. Và có những thứ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Tôi biết Djo từ hồi trước chiến tranh. Djo là một con chó đực, lúc đó đi long rong, lưỡi thè ra, trên những con đường nhỏ đầy tuyết phủ tại khu bên kia sông Moscova. Tổ tiên nó chắc chắn không phải loại chó quý bởi vì Djo có những cẳng chân ngắn cong queo và một cái đầu to quá cỡ lông dựng lởm chởm.
Một nửa kia nói giọng cô gái anh hãm hiếp
chắc chắn, không bao giờ, không đời nào
cô ta yêu anh
cô nguyền rủa anh chết và mẹ anh
Mỗi nhà thơ lớn đều là người rất riêng tư kín đáo; và chẳng qua là những tác phẩm của họ có những tính chất tuyệt vời, mãnh liệt, và quyến rũ… đủ mạnh để họ có thể đối thoại một cách riêng tư với nhiều người khác cùng một lúc. Trong đầu tôi, đó là định nghĩa về một thi sĩ chân chính.
Người nhạc sĩ đang lên dây đàn vĩ cầm, có tiếng kêu khẽ của một đứa bé đang bừng tỉnh bên trong. Đứa bé ngồi trên tấm trải giường, nỗi buồn phiền của vĩ cầm choàng lên tiếng rừng cây thì thầm, tiếng gió rít lúc nửa đêm, và những suy nghĩ của mẹ nó.
Bình Luận mới