cặp môi biển lạnh
ngậm chiếc nhẫn ngày xưa
hàng ghế trống thánh đường chìm đáy nước
những cách khoảng trong chữ
mồn một nghĩa phân ly
bao nhiêu bộ trống
lầm lì da trâu mặt láng
thời của em thế giới bất động
hỏa tiễn đạn đạo bay qua những cái đầu bất động
trong ánh phất phới của một sân phơi bất động
Chỉ sống ngây thơ cái sống hay chỉ đái hồn nhiên cái đái, ta còn gì để hạnh ngộ hay biệt ly, ta còn chi để quên và nhớ. Có thể nói, Sơn đã cưỡng bức cái “Gate, gate, paragate, parasamgate, bodhi svaha” (Chảy đi, chảy đi, chảy trôi đi, chảy trôi tất cả đi…) trong Bát nhã Tâm Kinh thành ‘đái đi em, đái nữa đi em, em chưa đái mà hồn ta đã ướt.’
một ngày mới ngoi lên
và thở
một ngày mới ngoi lên và bắt đầu
đi đày những ánh sáng, mầm non và không khí
một cơn mưa nhiệt đới nóng ẩm
như đôi môi của người vũ công ấn độ
nhảy múa trong những đám tang
đám tang của tôi
Cô muốn anh từ đằng sau cô, vị trí
của tin tưởng, gạt bỏ những nghi ngờ
điều anh có thể làm sau lưng cô
và anh cũng dễ dàng giấu giếm
người anh có thể đang nghĩ đến.
Chưa có tấm bản đồ nào ghi tên làng tôi. Cũng chưa có sách nào nói đến làng tôi. Có nghĩa, khi cuốn địa chí làng Cù của tôi có mặt trong đám sách vở văn chương của đất nước là chuyện mới tinh đối với người đọc. Ở trong làng thì tôi thuộc hạng có chữ nghĩa. Nhưng quả tình là chưa có người nào có chữ nghĩa dám cả gan nghĩ đến…
cứ tưởng ngồi trên ghế
nhưng thực ra ghế ở trên đầu
có phải?
cứ ngỡ bay trên trời
Cái vĩ đại không còn vĩ đại nữa
Cái anh hùng chằng mãi anh hùng
Cái nhược tiểu đời đời nhược tiểu
bất cứ đâu / bất kể đêm
ngày
chúng leo
trườn
trên thân thể / hễ
Tôi thường gặp những thủy thủ đoàn hay công nhân xuất khẩu ở những trường bay đây đó, từng tốp, có khi từng đoàn vài ba chục, đồng phục của công ty thuê mướn hay mang nhãn dễ nhận của tổ chức IOM (International Organization for Migration). Họ từ tứ xứ đến, tứ xứ đi…
Cánh tay của cô gái tóc vàng da trắng mắt xanh trần truồng và vô cùng xinh đẹp vươn ra như chiếc vòi bạch tuộc quấn lấy cổ tay trái của gã đàn ông. Cùng lúc, cánh tay phải của gã cũng bị siết chặt bởi người đàn bà vẫn đi bên cạnh gã suốt ngày hôm nay, đi bên cạnh gã suốt ngày hôm qua, đi bên cạnh gã suốt những ngày tháng trước đó.
bầu trời cứ cố tình trong trẻo
nồi nước vừa sôi tới
bông cúc / súng
nở rực / bẹ cải xanh tươi
tôi nghe một cô nàng huýt gió
rất đúng, một tiếng huýt gió, thanh, mỏng và réo rắt xoẹt qua tôi
trong cái âm thanh của bức tường
tôi giống như một con rắn
trở lại, nghe mưa rơi và nhìn bầy tranh vẽ
trong ngọn hải đăng cuối cùng còn sót
giữa những miền thôn dã
chelmbury, wickaedroth
hoặc cũng có thể tuyết đang rơi trên đỉnh kilimanjaro
Người Kể Chuyện đi qua làng vào đầu mùa thu và rao lên rằng anh ta sẽ kể một câu chuyện kéo dài suốt bốn mùa về cuộc gặp gỡ giữa các linh hồn. Câu chuyện sẽ khiến người già trong làng sống lâu hơn, người cô đơn có thể gặp lại người thân đã chết, vợ chồng bỏ nhau lại trở về, trẻ con cười nhiều hơn và đôi lứa yêu nhau…
trong bản khai với sở cảnh sát bảo vệ đạo đức, tôi
thú nhận tôi đã ngủ nhiều lần
tôi ngủ với mọi truyện ngắn truyện dài cho tới
một bản tin trên mạng
người đàn ông xa lạ nói với tôi về sự khô hạn của vợ
về cơn khoái chùa chiền của vợ
về đám hương khói bay ngập nhà những đêm rằm
về tấm giấy nhỏ có dòng chữ “không phận sự miễn vào” treo lủng lẳng trên tay nắm…
có người phụ nữ bắn hạ giấc mơ tôi
đêm qua
trong mưa tiếng cú rợn mờ
gió hú vặn cuối vườn cây mộc miên
bằng những mảnh vỡ trái tim nàng, sắc lạnh
Mỗi lần khuôn mặt tê dại ấy dần dần hiện rõ trước mặt Tứ, vành môi nặng chịch bắt đầu nhúc nhích như sắp nói, Tứ lại giật mình tỉnh dậy. Tiếng gió ào ào trút trên đồi thông sau nhà đã ngăn cản Tứ không được lại gần tiếng nói quen thuộc của cô anh. Mà lúc này anh lại khao khát tiếng nói ấy. Anh muốn chết trong một không khí đó.
bộ râu
viễn tưởng hàng ba
cá chốt vểnh một chiều
chơn mày phủ dụ
Có những bạn nào
cũng đang uống hai mươi ba
viên một lần, bốn lần
mỗi ngày, xin liên lạc với tôi
Có nghĩa là ta phải bám theo các chuyến bay thời thơ ấu của mẹ ta, để tiếp tục chế biến thành các chuyến bay của ta, chẳng còn thiết nghĩ đến chuyện cho chuồn chuồn cắn rún để biết bay nữa.
mây đêm
ngày
ngủ trăm đường
chim một nia
bóng một phương
khi ba ủ lúa
rơi ra
chúng tự lớn lên
nhưng cây nào cũng chết
trên nền gạch.
xó nó ẩm
nhưng nắng vẫn xuống tới
nó chờ suốt
ấp ủ những vũng tối